Chỉ thấy trong phần hang động còn bị bóng đêm phủ kín kia, bóng dáng Triệu Uyên xuất hiện, vẻ mặt quái dị, gương mặt mang theo nụ cười, nhưng sắc mặt tái nhợt không có một chút huyết sắc, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Ngay cả tư thế gã đi đường cũng có chút vặn vẹo, cực kỳ mất tự nhiên, giống như là. . . Một con rối gỗ đang bị người giật dây!
Đầu Chu Dã như muốn nổ tung ra, gã có chút sững sờ.
Xem tình huống này, hiển nhiên Triệu Uyên đã chết!
Nhưng đối phương chính là đội trưởng đội ba, tồn tại đã đạt tới điểm cực hạn của hình thái thứ nhất, có thể độc lập chém giết khư cấp C cơ mà, lại chết sao? !
Nói như vậy, thông tin lúc trước. . . Chỉ trong nháy mắt, Chu Dã hiểu được hết thảy!
Và cũng vì đã hiểu, mới khiến từ đáy lòng gã trào ra nỗi sợ hãi mãnh liệt. Gã đã ý thức được bản thân rơi vào bẫy của khư rồi, hơn nữa đám khư này còn cực kỳ khủng bố, bọn chúng có thể vô thanh vô tức chém giết Triệu Uyên, làm cho đội ba không thể phát ra tín hiệu cầu cứu. Và hiện tại, nạn nhân đã đổi thành tiểu đội bọn họ, mấy người bọn họ có thể đào thoát sao?
Ngay lúc này, người mà gã nghĩ tới đầu tiên chính là con gái mình.
"Xông ra đi! !" Chu Dã phát ra tiếng rống giận, lập tức lao ra bên ngoài hang động. Gã biết, mình nhất định phải hội hợp cùng Mặc Tiểu Tiểu. Trước mắt ở nơi này, cô ấy là người sở hữu chiến lực cao nhất và cũng là người duy nhất có thể phối hợp với gã.
"Đừng có làm phiền anh trai nha.” Đột nhiên lúc ấy, một âm thanh vừa non nớt vừa nghịch ngợm vang lên.
Bỗng nhiên trong hang động phía sau lưng bọn họ, là bóng dáng tinh xảo của một con rối hình gấu nhỏ chỉ cao chừng sáu, bảy mươi centimet, nhưng mặt cũng hiện lên dung nhan non nớt của một cô bé, nó bay ra với tốc độ cực nhanh.
Con rối gấu nhỏ chạy dọc theo vách tường lao tới, nhưng lại đuổi theo Chu Dã, nắm tay lập tức đánh ra.
"Cút!" Chu Dã rống giận, vung kiếm chém tới.
Chỉ trong nháy mắt, gã đã bộc phát ra bóng kiếm cực nhanh, trực tiếp đánh bay cô bé gấu nhỏ, bàn tay rối cũng bị chặt đứt, từ bên trong lộ ra lớp bông màu đen, chỉ là thoạt nhìn nó rất giống những con giun đen thùi, vặn vẹo.
Cô bé gấu ngã ra ngoài, phát ra tiếng rên rỉ đầy thống khổ.
Phía trước hang động, thân thể thiếu niên khư lại lộ ra khỏi vách đá, vẻ cười cợt trên mặt chuyển thành phẫn nộ: "Đừng làm em gái tao bị thương!"
"Vì sao mấy người lại bắt nạt một đứa nhỏ chứ?" Vừa lúc ấy, một giọng nói già nua vang lên, bỗng nhiên trong hang động xuất hiện từng sợi dây mây tựa như xúc tu, hung hăng bắn về phía Chu Dã.
Chu Dã nhanh chóng tránh né, tiếp tục xoay người vung chém, đám dây leo này cực kỳ cứng cỏi, gã toàn lực chém xuống nhưng lại không thể chặt đứt chúng nó, lưỡi kiếm bị đánh văng ra.
Mà lực lượng va chạm, lại khiến Chu Dã cảm thấy cánh tay mình đang run rẩy.
"Đáng chết, đây là khư cấp C? !" Chu Dã hết hồn, loại lực lượng chống trả này, tuyệt đối không sai.
Về phần cô bé gấu kia, gã cảm thấy nó còn kém cấp C một chút, nhưng rõ ràng là mạnh hơn khư cấp D bình thường.
Sưu!
Những sợi dây leo như xúc tu kia lại bắn về phía Tào Phi và Tô Sương.
Tô Sương đã sớm đuổi theo Chu Dã. Lúc này, cô cảm nhận được tiếng xé gió nhanh chóng lao tới sau lưng, sắc mặt đại biến, vội vàng trốn tránh, nhưng cánh tay lại bị một sợi dây leo lướt qua, đập trúng, suýt chút nữa thân thể đã mất thăng bằng, té ngã.
Tào Phi cũng chẳng khác gì cô, vừa chạy trối chết vừa tránh né dây leo.
"Đại Phú, có người làm bị thương con gái của anh, anh còn không ra xử lý? !" Trong hang động lại vang lên giọng nói già nua vừa nãy, lần này mang theo giận dữ rõ ràng.
Ngay tiếp theo, một thứ mùi tanh tưởi đậm đặc lập tức lan tỏa, đột nhiên có một người khổng lồ với vóc dáng thật lớn, cao chừng bốn mét, bước tới từ cửa hang động, nhìn qua đối phương vẫn duy trì được hình người, không có gì bộ phận quái dị của khư, nhưng làn da lại có màu xanh đen, phía trên thủng cả trăm ngàn lỗ, bên trong những lỗ thủng ấy là các loại côn trùng bò qua bò loại.
Gã đảo con mắt trắng dã, lập tức đi về phía mọi người.
"Đừng bắt nạt con gái của tao. . ." Người khổng lồ phát ra âm thanh nặng nề mà đờ đẫn.
Một loại cảm giác áp bách quá mức trầm trọng ập tới, khiến da đầu tất cả mọi người đều run lên.
Chu Dã chỉ liếc mắt nhìn lướt qua một cái, đã cảm thấy trái tim như muốn co thắt lại. Bởi vì lượng khư lực xuất hiện trên người gã đàn ông khổng lồ này vô cùng đậm đặc, có thể nói, đối phương là tồn tại khủng bố nhất mà gã từng gặp phải từ khi bắt đầu trảm khư tới giờ!
Không cần phải nghi ngờ, kẻ này là khư cấp C, hơn nữa còn là tồn tại vô cùng mạnh mẽ trong đám khư cấp C!
Tào Phi nhìn thấy người đàn ông khổng lồ kia đang đi về phía mình, lập tức sợ tới mức hồn bay phách tán. Gã điên cuồng mà lao về phía trước nhưng ở giờ khắc này, gã biết, cả đám bọn họ chuẩn bị xong đời rồi!
"Đừng cản đường tôi! !" Tào Phi nhìn thấy Tô Sương phía trước, trong mắt chợt bộc phát ra vẻ hung ác, gã dứt khoát nắm lấy người Tô Sương kéo về phía sau, còn bản thân thể rất nhanh tiến về phía trước.
Thân thể Tô Sương mất thăng bằng, ánh mắt vẫn còn đầy kinh ngạc nhìn theo Tào Phi đang bỏ chạy trước mắt, nhưng ngay sau đó, vẻ kinh ngạc trong đáy mắt cô lại trở thành thoải mái, còn có một tia tự giễu.
"Tô tỷ, chạy mau!” Phía trước cửa hang truyền đến tiếng kêu đầy lo lắng của Hứa Thâm.
Hứa Thâm nhìn thấy Mặc Tiểu Tiểu đang không ngừng đối chiến với thiếu niên khư phía trước, lại phát hiện bản thân không thể nhúng tay vào, nhưng bảo hắn mặc kệ Mặc Tiểu Tiểu một mình chạy trốn, hắn lại không làm được. Tốt xấu gì lúc trước, cô ấy cũng kéo hắn cùng nhau chạy trốn, giờ này hắn không thể bỏ mặc đối phương.
Lúc này, hắn chợt quay đầu lại, nhìn thấy biến cố đằng sau, vừa chứng kiến cảnh Tô Sương bị Tào Phi túm lấy, hắn không khỏi kêu to lên.
Tô Sương giật mình, bỗng nhiên khoảng trống rỗng trong đầu và nỗi tuyệt vọng đang dần dần lấp kín đáy lòng như đèn kéo quân, lại bị cắt ngang. Cô lập tức tỉnh táo lại, loại mùi vị tanh tưởi nồng nặc mãnh liệt xông đến từ đằng sau, tựa như bàn tay mềm mại đang nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng. Cô quay đầu nhìn lại, chợt thấy người đàn ông khổng lồ nọ vẫn còn cách mình bốn, năm mét.
Hình thể đối phương rất lớn, nhưng bước đi cũng không nhanh.
Cô vội vàng bò lên, lao về phía trước.