Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1030 - Chương 1030: Căn Nguyên Khiến Chúng Sinh Đau Khổ???

Chương 1030: Căn Nguyên Khiến Chúng Sinh Đau Khổ???
Chương 1030: Căn Nguyên Khiến Chúng Sinh Đau Khổ???

Bỗng nhiên Hứa Thâm lại nghĩ đến câu nói lúc trước của Nguyên Chủ vào thời khắc Ngục Chủ rời đi. Nguyên Chủ từng nói, bọn họ chỉ cần Hoàng giả.

Ngoại trừ chuyện này, hết thảy những điều còn lại đều không có ý nghĩa.

Là bởi vì khi thế giới biến mất, nếu không có Hoàng giả, hết thảy mọi sinh linh ở nơi này đều sẽ theo đó mà bị tiêu diệt sao?

Hứa Thâm thu những con mắt khác trên người lại, sau đó gọi Nguyên Chủ đang chơi cờ cùng lão nhân bên ngoài, trầm giọng nói: "Loại chuyện thế giới đang dần dần biến mất này là sự thật sao?"

Nguyên Chủ sửng sốt, không khỏi liếc mắt nhìn lão nhân một cái.

Lão nhân trông thấy cái liếc mắt này, sắc mặt lập tức trở nên lúng túng, vội vàng nói: "Nguyên Chủ đại nhân, tôi thực sự không cố ý nghe trộm."

"Quên đi." Nguyên Chủ khẽ lắc đầu, chợt nói với Hứa Thâm: "Đây là bí ẩn. Cậu đừng có tùy ý để lộ ra ngoài, sẽ dẫn đến rối loạn."

"Không có việc gì, tôi có thể hủy diệt ký ức của bọn họ."

Hứa Thâm kêu gọi Hạ Thông ra ngoài, để cho đối phương hủy diệt đoạn ký ức vừa rồi trong đầu lão nhân nọ và thiếu nữ bên cạnh.

"Năng lực là ký ức?" Đương nhiên Nguyên Chủ có thể nhìn thấy Hạ Thông trong suốt. Dưới tác dụng của tinh thần lực Bán Thần, bóng dáng Hạ Thông không thể che giấu được: "Đúng là trên người cậu có nhiều vật trang sức thật."

Hạ Thông nghe được hai chữ 'Vật trang sức', trong lòng có chút khó xử, ta cũng không muốn như vậy mà...

Nhưng hiện giờ Hứa Thâm đã lăn lộn đến mức trở thành quân chủ, coi như làm vật trang sức của quân chủ cũng không đến nỗi tệ.

Vốn dĩ Hạ Thông còn đang ấp ủ mưu đồ, tìm kiếm một cơ hội thoát ly Hứa Thâm, nhưng tới hiện giờ, gã lại cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ.

Đi theo Hứa Thâm có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà ngay cả nghĩ, gã cũng chưa từng dám nghĩ tới.

"Loại trừ ký ức coi như xong, bọn họ không truyền chuyện này ra ngoài là được." Nguyên Chủ cũng không muốn ký ức của người bạn cũ kia bị xâm lấn, gã lập tức kéo Hứa Thâm bước vào bên trong quán Thiên Ẩn, đóng cửa lại nói: "Kỳ thật loại chuyện này có truyền ra ngoài cũng không ý nghĩa gì cả, bởi vì ngoại trừ nhóm quân vương chúng ta sẽ cảm thấy ngoài ý muốn, những người bình thường khác gần như chẳng thèm để ý tới đâu, thậm chí có không ít người còn ước gì thế giới này hủy diệt sớm hơn một chút, dù sao tuyệt đại đa số người cũng không có được cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc."

"Anh đã biết, vì sao không cải thiện loại tình huống này?" Hứa Thâm hỏi.

"Không phải là không, mà sớm muộn gì thế giới này cũng bị hủy diệt, bọn họ hạnh phúc và thống khổ thì liên quan gì tới tôi? Cậu cho rằng những người ngồi trên vị trí cao thì không biết phía dưới khó khăn ư? Nhưng biết thì đã làm sao? Nói đến cùng, trên đời này cần phải có người chịu khổ, mới có người được hưởng phúc, tựa như nông dân và chủ trang trại vậy, chủ trang trại muốn ăn quả táo, nông dân sẽ trồng và hái quả về."

"Cậu cũng biết nông dân sẽ rất vất vả, nhưng cậu muốn ăn, tự cậu có đi trồng và hái nó về cho mình hay không?"

Lời nói của Nguyên Chủ thực sự làm Hứa Thâm không phản bác được.

Phải chăng đây chính là căn nguyên khiến chúng sinh đau khổ?

Bởi vì có người muốn hưởng thụ, thì nhất định phải có người chịu khổ.

Đạo lý đơn giản mà chất phác biết bao!!!

Nhưng nó lại giống như một thứ nguyền rủa, xỏ xuyên qua cả con sông lịch sử.

"Thế giới đang không ngừng biến mất, hẳn là cậu cũng nhìn thấy, nguyên nhân của quá trình này đại khái là bị hắc không linh độ ăn mòn, nhưng có người từng kiểm tra đo lường về nói là thế giới đang tự mình tiêu vong, hóa khí."

Nguyên Chủ nói: "Đương nhiên cũng có một loại thuyết pháp khác, chính là thế giới đang chìm vào đến tầng càng sâu hơn, tựa như Khư giới. Nhưng khác một điều là, thế giới đang chìm xuống một cấp độ mà chúng ta không thể tưởng tượng và lý giải được."

"Nhưng loại thuyết pháp này được liệt vào dạng suy đoán vô căn cứ và nói hươu nói vượn, bởi vì nếu thế giới thật sự chìm xuống cấp độ khác, khẳng định là nó sẽ không biến mất từng chút một như hiện tại, thậm chí quá trình này cũng sẽ không bắt đầu từ vùng ven lan đến trung tâm, mà sẽ chìm nghỉm toàn bộ."

"Lúc trước Ngục Chủ sảng khoái lựa chọn bỏ qua quyền hành như vậy, cũng bởi vì chuyện này." Nguyên Chủ nói: "1500 năm sau, thế giới sẽ hoàn toàn biến mất, mà trước mắt còn chưa tìm được biện pháp có thể giảm bớt ảnh hưởng và duy trì hiện trạng, chỉ có một loại biện pháp sống sót duy nhất, hoặc là trốn vào biển khư, hoặc là thành Thần!"

"Tuy không ai biết Thần có năng lực như thế nào, nhưng khẳng định là sẽ mạnh hơn chúng ta. Có vẻ như Thần là tồn tại không gì không làm được, và chuyện tự bảo vệ mình tuyệt đối không thành vấn đề, dù thế giới bị hủy diệt, Thần vẫn sẽ tồn tại."

Hứa Thâm hiểu được điều này, cho nên mục tiêu chung của những quân chủ trong hội nghị đều là thành Thần, siêu thoát thế giới, không tuân theo càng không ỷ lại vào thế giới này để sinh tồn.

Khó trách nhóm quân chủ lại không để ý tới mâu thuẫn phân tranh của nội và ngoại thành, cấp bậc khác biệt, thứ nhìn thấy và theo đuổi cũng không giống nhau.

"Cho nên, xin khuyên cậu một câu, đừng tốn quá nhiều tâm tư vào những người vô dụng bên cạnh mình, bởi vì cuối cùng bọn họ đều sẽ tiêu vong thôi." Nguyên Chủ nói: "Không phải chết già thì chính là gặp phải vận rủi, bị tập kích, giết chết. Ngay cả khi bọn họ đã trở thành quân vương, cũng có thể chết đi trong mạo hiểm, thậm chí người có thể sống đến cuối cùng, cũng khó tránh khỏi nguy cơ thế giới bị hủy diệt."

"Vạn Chủ đã không còn tâm tư theo đuổi chuyện thành Thần, cho nên hắn mới liều mạng hưởng thụ phú quý và quyền lực cũng như dục vọng trên thế gian, nhưng với tôi, mục tiêu của tôi chỉ có một, là thành Thần."

"Không thành Thần, hết thảy đều không có ý nghĩa."

Hứa Thâm yên lặng không nói gì.

Hắn vừa biết được tin tức như vậy, vẫn đang trong quá trình tiêu hóa.

Đối với người bình thường, 1500 năm là khoảng thời gian quá âm ức dài lâu, nhưng đối với quân vương, chỉ 1500 năm, bọn họ còn chưa đi hết cuộc đời mình.

Trên thực tế, trừ phi tự bản thân quân vương dấn thân vào mạo hiểm, rồi gặp phải nguy cơ mà chết đi, nếu bọn họ vẫn sống bình thường, với tuổi thọ của mình, bọn họ hoàn toàn có thể tồn tại tới mấy ngàn năm.

Hơn nữa, Hứa Thâm từng chờ đợi tới hai ngàn năm ở trong lồng giam tâm linh, cho nên hắn biết rõ hơn ai hết, thời gian với quân vương sẽ dài lâu tới mức nào.

Bình Luận (0)
Comment