"Nói cách khác, thành Thần là lối thoát duy nhất..." Hứa Thâm trầm thấp nói: "Nhưng trước mắt còn không có phương pháp thành Thần, có lẽ chúng ta nên tập hợp đủ thủy tinh Linh Bí, thử xem có tìm ra phương pháp hay không?"
Nguyên Chủ gật đầu: "Đúng như cậu nói, nhưng vấn đề là sau khi tập hợp đầy đủ Linh Bí, ai sẽ là người thử trước đây?"
"Một khi thử nghiệm thành công, sẽ thành Thần, cơ hội như vậy, ai lại nguyện ý chắp tay dâng cho người ta chứ?"
Hứa Thâm im lặng.
Đúng vậy, nếu mấy vị quân chủ bọn họ vận dụng tất cả tài nguyên và lực lượng, sẽ có xác suất rất lớn tập hợp được đủ Linh Bí, nhưng khẳng định là sau hành động ấy sẽ là một hồi ác chiến.
Và có lẽ, không một ai có thể sống sót rời khỏi hồi ác chiến kia…
"Trước mắt, tập hợp đầy đủ Linh Bí là thủ đoạn cuối cùng, dù sao đó cũng là phương pháp đã được công nhận." Nguyên Chủ nói: "Đây cũng là nguyên nhân vì sao hội nghị chúng ta vẫn không cứng rắn sưu tầm chúng, bởi vì lại tin tức công khai đã bị tất cả mọi người biết được, ngược lại là phương pháp khó khăn nhất."
"Lúc trước Mệnh Chủ từng nói, hãy giữ phương pháp này đến tận cuối cùng, nếu không, một khi tập hợp đầy đủ Linh Bí trước, ác chiến sẽ bùng nổ, chỉ khiến tốc độ diệt vong của chúng ta càng nhanh hơn thôi."
Hứa Thâm khẽ gật đầu, nhưng đột nhiên trong lòng hắn khẽ động.
Khẳng định là Mai Phù biết được phương pháp Thành Thần.
Nếu không, cứ trực tiếp tới hỏi cô ấy đi?
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, chuyện đã đến, hắn đã sớm không còn do dự nữa, cũng đến thời điểm có thể trực tiếp đối diện với Mai Phù rồi.
Nghĩ đến đây, Hứa Thâm nói với Nguyên Chủ: "Trong nhà có chuyện, tôi đi trước."
"Gì vậy?" Nguyên Chủ sửng sốt, đang nói chuyện vui vẻ, hắn nói đi là đi luôn ư?
Nhưng gã cũng không giữ lại, chỉ đơn giản nói với Hứa Thâm rằng: "Buổi tối cậu có tham gia liên hoan không? Tôi sẽ đưa cậu đi nội thành dạo chơi."
"Không." Hứa Thâm lập tức nhích người rời đi.
Khi xuống núi, hắn lại gặp được vị quân vương trông coi lưng chừng núi.
Lần này đối phương nhìn thấy Hứa Thâm, không còn tiến lên ngăn cản nữa, ngược lại sau khi đánh giá hắn một thoáng, người này vội vàng nói: "Ra mắt quân chủ đại nhân."
"Anh biết tôi ư?" Hứa Thâm có chút kinh ngạc hỏi.
"Vừa rồi Vạn Chủ mới thông báo cho chúng tôi biết danh sách quân chủ đã đổi mới, trong tư liệu có hình ảnh của ngài." Vị quân vương nọ lộ ra vẻ kính sợ, lúc trước, gã nhìn thấy Ngục Chủ xuống núi, còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới, Ngục Chủ đã bị thay thế vị trí rồi.
"Thì ra là thế."
Không nghĩ tới động tác của Vạn Chủ thật nhanh, hắn còn chưa chính thức lên chức, đối phương đã thông báo tin tức này trước rồi.
Sau khi Hứa Thâm xuống núi, hắn lập tức quay về thành Quang Minh.
Bởi vì chỉ một chút nữa thôi, hắn sẽ cùng với Mai Phù vượt một cấp độ, nói chuyện với nhau, hắn lập tức phân phó cho đám người Hải Tước, Hạ Thông đều đi ra bên ngoài hết, khiến cho nơi này chỉ còn lại duy nhất một mình hắn.
Sau đó, ở trong bóng đêm, Hứa Thâm đi lên tầng đỉnh của một tòa cao ốc không người. Và đương nhiên Mai Phù vẫn như bóng với hình cùng hắn, cô cũng ngồi bên người Hứa Thâm.
Một cơn gió nhẹ thổi đến, nhưng nó chỉ có thể cuốn bay được mái tóc và bộ quần áo trên người Hứa Thâm, ngược lại tà váy bằng tơ tằm trên người Mai Phù đang tươi cười ngồi bên cạnh hắn lại không hề lay động.
Hiển nhiên trong thế giới của cô, vị trí này không hề có gió.
"Khẳng định là cô biết phương pháp thành Thần, có đúng không?" Hứa Thâm nhẹ giọng tự nói, trong khi ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn vào tòa cao ốc phía trước.
Mai Phù chen tới, khẽ cười nói: "Cậu đang hỏi tôi sao? Rốt cuộc cậu cũng... Muốn đi vào thế giới của tôi rồi?"
Hứa Thâm khẽ ừ một tiếng.
Mai Phù nghe được câu trả lời của Hứa Thâm, nụ cười trên mặt chẳng những không tươi hơn, ngược lại vẻ trêu đùa vừa nãy còn thoáng tạm dừng một chút. Cô lập tức ngưng mắt chăm chú nhìn Hứa Thâm một cái, một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói: "Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện, chờ đến lúc cậu thật sự đến nơi đó rồi, cậu sẽ không còn muốn làm như vậy nữa ư..."
Ánh mắt của Mai Phù đầy vẻ cô đơn, giọng nói vỡ vụn, cảm xúc lập tức trở nên ảm đạm.
Hứa Thâm nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng lập tức dâng lên một loại cảm giác đau xót không thể nói rõ ra, hắn nhẹ giọng nói: "Tôi còn chưa đi qua, làm sao cô có thể biết được tôi sẽ không vui vẻ chứ..."
"Vui vẻ… Sao?"
Mai Phù ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thâm, nhẹ nhàng gặm nhấm ý nghĩa của hai chữ 'Vui vẻ' này, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng, nhưng rất nhanh, tựa như cô vừa nghĩ đến cái gì, ánh mắt lại một lần nữa ảm đạm xuống.
"Nói là nói như vậy, nhưng chờ đến khi cậu chân chính nhìn thấy sẽ không còn như vậy nữa..." Cô cắn môi, bỗng nhiên lại đứng dậy từ bên người Hứa Thâm, nhanh chóng bay vút về phía xa xa, biến mất ngay trước mắt hắn.
Hứa Thâm thoáng giật mình, nhìn theo bóng dáng Mai Phù, hắn biết cô làm như vậy cũng không phải muốn tạm biệt hắn, cô chỉ muốn đi giải sầu một chút mà thôi.
Tôi thực sự vui vẻ mà... Lời nói vẫn còn im lìm trong lồng ngực, nhưng không được bật ra bên ngoài.
Hứa Thâm yên lặng không nói gì, Mai Phù vẫn luôn có ý đồ trêu chọc hắn, cố ý muốn làm hắn kinh hãi, hoảng sợ, nhưng tới khi hắn thật sự lựa chọn muốn bước vào thế giới của cô ấy, Mai Phù lại lùi bước.
Đổi lại, nếu hắn lựa chọn thế này ngay từ khi bọn họ mới gặp nhau, có lẽ cô ấy sẽ không lùi bước, thậm chí sẽ biến hắn trở thành một món điểm tâm tự mình đưa đến tận cửa. Nhưng tới hiện giờ, có vẻ như mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã thay đổi, trở nên thân thiết hơn rồi... và cô ấy thực sự không muốn làm như vậy nữa.
Lại nói, theo những kinh nghiệm hắn nhận được từ quãng thời gian dài dòng vừa qua cũng như trong chiến đấu, hắn chưa bao giờ gặp mặt bất cứ ai đủ khả năng nhìn thấy Mai Phù, mà Mai Phù cũng luôn xuất hiện một mình.
Chuyện này khiến Hứa Thâm hiểu được, Mai Phù là một tồn tại vô cùng đặc biệt, cô ấy là Thần.
Mà ngoại trừ Mai Phù, cho tới tận bây giờ, Hứa Thâm cũng chưa từng nhìn thấy bất cứ vị Thần nào khác.