Thần Hai Mặt ở bên trong thần điện lúc trước cũng không được tính là một vị Thần còn sống, đối phương chỉ là một luồng tàn niệm được gởi gắm lại phía trên kiện thần binh ấy thôi.
Và tựa như Mai Phù cũng ý thức được, chỉ một mình Hứa Thâm là có thể nhìn thấy cô, nhưng chờ đến khi hai bên có thể tiếp cận gần nhau hơn, Mai Phù lại lùi bước.
Hứa Thâm thầm than, hắn cũng không biết mình nên vui vẻ hay nên cảm thấy bất đắc dĩ.
Vui vẻ vì Mai Phù không coi hắn là một món đồ ăn, ngược lại cô ấy thật tâm suy nghĩ cho hắn.
Mà bất đắc dĩ chính là, hắn biết được nỗi băn khoăn của Mai Phù, nhưng hiển nhiên là bản thân cô ấy đã quá mức băn khoăn rồi...
Sau khi Hứa Thâm ngồi yên lặng một hồi lâu, hắn khẽ lắc đầu, nếu Mai Phù đã không muốn để lộ ra, hắn cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Hắn tin tưởng rằng, cuối cùng sẽ đến một ngày, hắn đủ khả năng dựa vào lực lượng của chính mình, tìm được Mai Phù, rồi đứng ngay trước mặt cô.
Còn hiện giờ, nếu muốn đánh sâu vào cảnh giới Thần, Hứa Thâm cảm thấy ít nhất hắn cũng phải đạt tới điểm cực hạn của quân vương trước đã.
Hắn lập tức quay về đến phủ thành chủ, lệnh cho Nạp Sắt Phân Ny vận chuyển đến lượng lớn Tịnh Khư Tề cao cấp.
Những thứ này đều do Hải Tước và Linh Lục chung tay chế tác, hiện giờ Tịnh Khư Tề trong thành Quang Minh đã không cần ỷ lại vào nội thành nữa.
Hiển nhiên loại kỹ thuật độc quyền của nội thành này đã vượt ra bên ngoài nội thành, đã sớm không còn là bí mật nữa.
Lại nói, đúng là nội thành cũng từng phái người tìm đến nơi này, nhưng đều bị quân vương của Hàn gia và đám quân vương Tiết Hải Ninh cường thế áp bức phải quay trở về.
Chung quy lại, Thành Quang Minh bọn họ cũng có tới mấy vị quân vương tọa trấn, bọn họ sử dụng miếng bánh ngọt Tịnh Khư Tề này, đám gia tộc trong nội thành kia cũng chỉ có thể nhắm mắt mặc kệ.
Sau khi lượng lớn Tịnh Khư Tề được chồng chất trước mặt, Hứa Thâm bắt đầu hấp thu không chút khách khí.
Khư lực không ngừng dũng mãnh vào, khiến cho Hứa Thâm thể nghiệm đến lực lượng ở trong thân thể thong thả tăng trưởng cảm giác.
Thân thể hắn tựa như một cái túi lớn, ban đầu còn vẫn còn một vài nơi chưa được lấp đầy, thì tới hiện tại tất cả đều đã căng phồng lên rồi.
Trong mấy ngày liên tiếp, được lượng lớn Tịnh Khư Tề trút vào, rốt cuộc Hứa Thâm cũng đạt tới trình độ cực hạn của quân vương.
Cả người hắn đều bị khư lực đổ đầy, nếu tiếp tục hấp thu thêm, khư lực sẽ phát tán ra ngoài, coi như thân thể đã bão hòa no đủ.
Mà lượng khư lực có thể dung nạp vào trong cơ thể hắn, lại hơn gần một nửa so với lúc trước. Chuyện này có nghĩa là khi hắn thi triển các dạng năng lực của mình, tốc độ và cường độ cũng theo đó mà tăng lên gần một nửa.
Nói thật, khi đạt tới cực hạn rồi, Hứa Thâm mới cảm nhận được sự bất đắc dĩ của quân vương. Đó là hiện giờ thân thể của hắn đã không thể hấp thu thêm khư lực nữa, nhưng lực lượng cực hạn của bản thân vẫn chênh lệch quá xa so với trong tưởng tượng.
"Muốn thành Thần quá khó." Hứa Thâm thở nhẹ một hơi, lại đưa mắt nhìn về phía Mai Phù đang yên lặng ngẩn người ngồi bên cạnh mình.
Tuy đêm hôm đó, cô ấy rời đi, sáng sớm hôm sau đã trở lại, nhưng sau khi trở về cảm xúc vẫn suy sụp như cũ, luôn trong tình trạng thất thần, tựa như đang suy nghĩ một vấn đề gì đó vậy.
Thi thoảng Hứa Thâm cũng có ý đồ muốn trao đổi cùng cô ấy, nhưng Mai Phù chỉ nhìn hắn một cái, rồi lại rơi vào im lặng.
Mai Phù không muốn để lộ ra, Hứa Thâm cũng không có cách nào khác, nhưng hắn cũng không buồn bực về chuyện này. Hắn tin tưởng chờ đến khi bản thân thực sự rơi vào tuyệt cảnh, chắc chắn Mai Phù sẽ nguyện ý ra tay tương trợ.
Đúng là lúc trước, nguy cơ cũng liên tiếp xuất hiện nhưng Mai Phù không có ra tay, hẳn là cô ấy biết tự hắn có thể chống đỡ được.
"Trước kia, tôi cũng không biết trong thế giới này có Thần, hiện giờ mới biết."
Tinh Quân đang ngồi một bên, nghe được lời thì thầm của Hứa Thâm, chợt cười khổ nói: "Dù sao bọn họ cũng là Thần, là tồn tại siêu việt cấp bậc hiện tại của chúng ta. Cũng tựa như một con kiến biến thành nhân loại vậy, loại chuyện này không chỉ đơn giản là chất biến thôi đâu."
Lại nói, Tinh Quân không dám phản kháng yêu cầu lúc trước của Hứa Thâm, bởi vậy vừa xử lý vài chuyện trong thành Tinh Sầu xong, gã lập tức chạy đến thành Quang Minh.
Ở trên đường, gã có nhận được tin tức, biết hội nghị bên kia đã phát sinh chuyện lớn, quân chủ đã bị hoán đổi, hơn nữa còn là một lần hoán đổi tới hai vị.
Tinh Quân lập tức đoán ra hai người mới lên chức kia chính là Nguyên Chủ và Hứa Thâm.
Dù sao Nguyên Chủ cũng là quân chủ uy tín lâu năm, đối phương có thể cướp lại vị trí vốn thuộc về mình cũng không có gì đáng để ngạc nhiên.
Còn một người khác, nói thật… ngoại trừ Hứa Thâm, Tinh Quân tuyệt không thể tưởng tượng nổi còn ai đủ khả năng gây nên chấn động lần này.
Hiện giờ, sau khi bản thân đã đến bên người Hứa Thâm tìm nơi nương tựa, cuối cùng Tinh Quân cũng quyết định thu lại tâm tư muốn thoát khỏi hắn rồi.
Suy cho cùng, so sánh với cảm giác uất ức khi phải ăn nhờ ở đậu lúc trước, hiện giờ trong lòng gã lại có một loại cảm giác bản thân đã trở thành hiền sĩ, hơn nữa, còn là một vị hiền sĩ được Hứa Thâm chân thành mời mọc.
Có thể hiểu… trước kia gã là công cụ nhân, còn hiện tại gã chính là một vị mưu sĩ chuyên bày mưu tính kế cho Hứa Thâm rồi.
A Thâm không thể rời khỏi ta được, A Thâm... trong lòng Tinh Quân vô cùng thoải mái ung dung.
Hứa Thâm đưa mắt nhìn Tinh Quân, trên khuôn mặt có chút đăm chiêu.
Tinh Quân bị Hứa Thâm nhìn như vậy, lông tơ toàn thân lập tức dựng thẳng lên, gã vội vàng ngồi thẳng, nói: "Cậu đang suy nghĩ cái gì?"
"Có lẽ năng lực của anh có thể cho tôi một chút chỉ dẫn." Hứa Thâm suy tư nói.
"Hả?" Tinh Quân ngơ ngác nói.
"Tôi sẽ viết tất cả những phương pháp thành Thần mà bản thân có thể suy đoán ra, sau đó, anh phát động năng lực đến chọn lựa, làm như vậy không phải có thể tập trung vào một phương pháp hay sao?" Hứa Thâm nói.
Tinh Quân thoáng sửng sốt một chút, nhưng đôi mắt lập tức sáng lên: "Đúng vậy, có lẽ làm như vậy thật sự sẽ cho ra kết quả đó."
Bỗng nhiên Hứa Thâm lại có cảm giác công cụ nhân Tinh Quân này đúng là tiện tay, và quả thực… loại năng lực vận khí này có chút hơi hướng vô địch.