Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1035 - Chương 1035: Tác Giả Nào Dám Lấy Tôi Ra Làm Nhân Vật Chính, Khẳng Định Là Không Ai Thèm Đọc!!!

Chương 1035: Tác Giả Nào Dám Lấy Tôi Ra Làm Nhân Vật Chính, Khẳng Định Là Không Ai Thèm Đọc!!!
Chương 1035: Tác Giả Nào Dám Lấy Tôi Ra Làm Nhân Vật Chính, Khẳng Định Là Không Ai Thèm Đọc!!!

Nói thật, cô ấy vốn không hiểu biết quá nhiều về Hứa Thâm, chỉ biết đối phương cùng là một vị quân vương thành Để như mình mà thôi, nhưng nếu Hứa Thâm thực sự là quân chủ, chẳng phải người này cũng có chút khủng bố hay sao?

Phải biết rằng ngôi vị quân chủ kia cũng không dễ ngồi như vậy, nếu thực lực chưa đạt tới trình độ thỏa mãn, chưa đủ sức nặng để tranh giành, căn bản không thể cướp đoạt nổi.

Hơn nữa, theo tình huống bình thường, cuộc chiến tranh giành ngôi vị quân chủ kia cực kỳ tàn khốc, và trong hầu hết những trường hợp, thứ mà kẻ bại kia nhận được chính là cái chết.

"Ừm." Hứa Thâm mỉm cười nói: "Tuy tôi vừa đạt được quyền hành, nhưng tạm thời, tôi sẽ không đi phá hư quy củ ban đầu, cô không cần lo lắng."

Sắc mặt Hỏa Phượng lập tức cứng đờ, cô ấy ngượng ngùng nói: "Ngài sửa chữa cũng không sao cả, thế giới này vốn phục vụ cho mấy người các ngài mà."

Hứa Thâm cười cười, không tiếp tục giải thích thêm nữa, lại mang theo bọn họ tiến vào trong sảnh hội nghị.

Chỉ thấy đám người Vạn Chủ và Nguyên Chủ đã ngồi trên vương tọa quân chủ từ trước rồi, có vẻ như bọn họ đang nói với nhau chuyện gì đó, trong khi những quân vương khác tới sớm hơn đám người Hứa Thâm lại đang ngồi trong đại sảnh phía dưới, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, chung quanh có người hầu bưng trà đưa nước, đồ ăn ngon lành phong phú.

Trừ Vạn Chủ và Nguyên Chủ, Hứa Thâm còn trông thấy một cô gái khác. Hứa Thâm đã gặp mặt Linh Chủ rồi, và có vẻ như cô gái này chính là Dục Chủ.

Đám người Tinh Quân và Hỏa Phượng đang đứng bên cạnh Hứa Thâm, nhìn thấy mấy vị quân chủ đều có mặt ở đây, vẻ mặt không khỏi thoáng hiện lên vài phần ngưng trọng.

Trong tay những vị quân chủ này đang nắm giữ lực lượng đủ sức phá vỡ cả thế giới, đừng nhìn trong phòng có nhiều quân vương như vậy, nếu hai bên chân chính bùng nổ chiến tranh, khẳng định nhóm quân vương bọn họ sẽ vững vàng đứng ở thế yếu, bị mấy người bên kia nghiền nát.

Vạn Chủ ngồi trên vương tọa thứ hai phía bên phải, đưa tầm mắt nhìn về phía cửa chính đối diện, trông thấy Hứa Thâm, lập tức cười cười vẫy tay với hắn.

Hứa Thâm cũng nhanh chóng đi qua.

Hỏa Phượng rất thức thời nói: "Chúng tôi không bước tiếp nữa, sẽ ở phía dưới này chờ ngài."

"Tôi cũng vậy." Tinh Quân cũng ngừng lại.

Năm vương tọa trên bậc kia chính là khu vực chuyên dành cho quân chủ, đương nhiên bọn họ không muốn đi qua để tự mình chuốc lấy xấu hổ, huống chi đứng cùng một chỗ với mấy vị quân chủ như vậy, cũng chẳng dễ chịu chút nào.

Đám người Hạ Tĩnh Tương và Trần Hàn cũng lựa chọn ở lại đại sảnh, cả nhóm nhanh chóng tìm được một khu trống trải và ngồi xuống.

"Mấy người đến sớm như vậy?" Bóng dáng Hứa Thâm thản nhiên bước lên đài cao, lập tức hấp dẫn sự chú ý của thật nhiều những quân vương đang đứng trong đại sảnh.

"Là cậu quá chậm đó thôi. Chẳng lẽ cậu muốn làm nhân vật chính trong mấy câu chuyện, luôn là người cuối cùng xuất hiện tại hiện trường?" Nguyên Chủ mở miệng trêu ghẹo.

Hứa Thâm cười khổ: "Hẳn là không có nhân vật chính nào gặp nhiều khó khăn, nếm nhiều uất ức như vậy đâu. Tác giả nào dám lấy tôi ra làm nhân vật chính, khẳng định là không ai thèm đọc."

Vạn Chủ ha ha cười, nói: "Bước lên đỉnh núi vốn không dễ dàng? Chúng tôi đều trải qua cay đắng khổ sở mới tới được đây, còn những kẻ thuận buồm xuôi gió khác, chỉ có thể đi đến lưng chừng núi. Nhưng nói thật, tôi lại rất hâm mộ đám người ở lưng chừng núi ấy, bon họ chẳng phải chịu đau khổ gì sất, thậm chí còn có vài người dựa vào tổ tiên che chở, lại có thể lăn lộn đến vị trí không tồi. Đám người ấy thật hạnh phúc."

"Tôi lại thích leo lên, ngắm nhìn phong cảnh từ đỉnh núi. Nói cho cùng, tại vì cái cổ của tôi vốn không tốt, không thích ngẩng đầu ngưỡng mộ người ta." Nguyên Chủ nói.

"Nghe nói cậu đã giết Thần Chủ." Dục Chủ đánh giá Hứa Thâm hồi lâu, mới nhẹ giọng nói.

Thoạt nhìn cô gái này chỉ chừng 27, 28 tuổi, vẻ ngoài thoáng hiện một chút phong vận phu nhân, nhưng trong đôi mắt và thần thái lại lộ ra vẻ ung dung đại khí và tự nhiên tự tại.

"Ừm." Hứa Thâm nhìn về phía Vạn Chủ: "Chẳng lẽ mấy người đã thừa nhận rằng Thần Chủ kia chết thật rồi sao?"

"Nếu hắn không chết, tôi tin rằng hắn sẽ đến tìm cậu." Vạn Chủ mỉm cười nói: "Nhưng cậu vẫn có thể sống sót đến tận bây giờ, đã đủ để nói rằng, ngay cả khi hắn còn sống, cũng không dám tới tìm cậu báo thù, một khi đã như vậy, chúng tôi cũng không cần thiết phải thay hắn giữ lại vị trí nữa."

"Đúng là không cần thiết." Hứa Thâm đưa mắt nhìn chiếc ghế ở vị trí đứng đầu còn bỏ trống, hỏi: "Linh Chủ không tới sao? Anh ta còn ở trong biển khư hả?"

"Đã sớm trở về rồi, nhưng cậu ta đang ở một nơi khác. Cụ thể là ở đâu tôi cũng không rõ, nhưng tôi đã báo tin cho cậu ta rồi, trong ngày hôm nay, cậu ta sẽ tới, khả năng là phải tới tối nay." Vạn Chủ nói.

Nguyên Chủ khẽ cười nói: "Xem ra có người đang muốn làm nhân vật chính trong truyện, thích làm người xuất hiện cuối cùng."

Vạn Chủ đưa mắt nhìn gã một cái, nhẹ giọng nói: "Cậu đừng tùy tiện bàn luận về cậu ta sẽ tốt hơn, tính tình Linh Chủ không được tốt cho lắm."

Nguyên Chủ khẽ nhướng mày, gã nheo mắt liếc nhìn Vạn Chủ một cái, chờ sau khi bắt gặp vẻ nghiêm túc trên mặt Vạn Chủ, một tia ý lạnh vừa lộ ra trên mặt gã mới dần phai nhạt.

Vạn Chủ đã biết chiến lực của gã, nhưng vẫn lựa chọn mở miệng cảnh cáo, có thể thấy được vị Linh Chủ này tuyệt không đơn giản.

"Tôi còn chưa gặp được vị Linh Chủ này đâu, thật khiến người ra mỏi mắt chờ mong nha." Nguyên Chủ khẽ cười một tiếng, lại thản nhiên dựa lưng vào vương tọa, tuy trên mặt đang cười, nhưng trong ánh mắt lại lóe ra vài phần ánh sáng lạnh.

"Anh đang tìm tôi sao?" Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.

Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện, tựa như thuấn di, trực tiếp có mặt ngay phía sau vương tọa của Nguyên Chủ, bàn tay đặt lên vương tọa, ánh mắt nhìn xuống, chăm chú quan sát Nguyên Chủ đang ngồi dưới kia.

Nguyên Chủ hơi sững sờ. Chỉ trong nháy mắt ấy, máu tươi toàn thân đã sôi trào, khư lực vội vàng được điều động.

Có thể rõ ràng nhận ra, ngay tại một khắc này, thân thể Nguyên Chủ đã theo bản năng tiến vào đến trạng thái chiến đấu rồi.

Một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt kích thích thân thể gã.

Gã lập tức nhìn về phía Linh Chủ, ánh mắt cả hai chạm phải nhau ngay giữa hư không.

Cũng tại một khắc này, Nguyên Chủ lặng yên phóng thích năng lực.

Bình Luận (0)
Comment