Nhưng khiến cho trái tim Nguyên Chủ lập tức co rút lại chính là, rõ ràng gã đã phóng năng lực của mình ra ngoài rồi, vậy mà nó lại lập tức biến mất.
Và chẳng những Linh Chủ trước mắt không có lấy một chút biến hóa nào, thậm chí, gã còn có thể cảm nhận được năng lực của bản thân không thể sinh ra bất cứ ảnh hưởng nào với khu vực xung quanh.
"Anh muốn khiêu chiến tôi sao?" Linh Chủ mở miệng nói, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, không chút biến hóa.
Sắc mặt Nguyên Chủ biến đổi một hồi, mới thu hồi ánh mắt lại, nói: "Tôi chỉ chưa được nhìn thấy cậu, nên muốn gặp mà thôi."
"Hiện giờ anh gặp được rồi đó." Linh Chủ thấy Nguyên Chủ đã chịu cúi đầu, bàn tay cũng theo đó mà buông lỏng khỏi vương tọa của đối phương, ngược lại bình thản đi đến vị trí của mình, ngồi xuống.
Đến đây, ánh mắt gã dừng lại trên người Hứa Thâm, có vẻ hứng thú hỏi: "Cậu lại có được thực lực của quân chủ rồi sao? Thật sự không thể tưởng tượng được nha, là tìm được một món thần binh lợi hại nào đó ở bên trong kia sao?"
"Ừm." Hứa Thâm nói: "Xem như vận khí của tôi tốt đi."
"Ừm, đúng là vận khí của cậu không tồi nha." Linh Chủ nở nụ cười: "Trong thời gian ngắn như vậy, ngoại trừ kiện đã đưa cho tôi, tự cậu còn tìm được kiện khác rồi, xem ra lần sau khi đi biển khư, tôi nhất định phải dẫn cậu theo mới được."
Hứa Thâm khẽ nhướng mày, vì sao hắn lại có cảm giác câu nói này có chút quen thuộc nhỉ?
Là hắn đã trở thành 'Tinh Quân' rồi sao?
"Anh đã được kiện thần binh tôi đưa cho anh thừa nhận rồi sao?" Hứa Thâm hỏi.
Linh Chủ khẽ lắc đầu: "Chưa, có vẻ như kiện thần binh đó không quá phù hợp với năng lực của tôi."
Nguyên Chủ và Vạn Chủ nghe được hai người bọn họ nói chuyện với nhau, trong lòng đều kinh ngạc, không nghĩ tới Hứa Thâm lại quen biết Linh Chủ.
"Ừm… xem ra nhân tình cho cậu lần trước chỉ để ngắm thôi, chẳng dùng được, một khi đã như vậy, về sau này, tôi có thể ra tay vì cậu một lần, coi như báo đáp đi." Linh Chủ nói.
Với quân vương bình thường, tín vật mà Linh Chủ cho Hứa Thâm lúc trước, còn có chút tác dụng, nhưng hiện giờ bản thân Hứa Thâm cũng là quân chủ rồi, gần như chẳng có vấn đề gì đủ khả năng gây khó dễ cho Hứa Thâm nữa, trừ phi là gã tự mình ra tay với Hứa Thâm.
"Được." Hứa Thâm gật đầu.
Lời nói của Linh Chủ làm ba vị bên cạnh đều âm thầm rùng mình.
Phải biết rằng cực kỳ ít người có thể khiến cho Linh Chủ ra tay một lần… và thậm chí loại chuyện này còn có thể uy hiếp đến bọn họ.
Suy cho cùng, xưa nay Linh Chủ vốn chẳng hề quan tâm tới chuyện sống chết của người khác, nếu Hứa Thâm thực sự mở miệng để Linh Chủ ra tay đối phó với bọn họ, thì dựa theo tính cách của Linh Chủ, có vẻ như gã cũng sẽ ra tay.
"Nếu mọi người đã đến đông đủ thì bắt đầu nghi thức đi, chờ lát nữa chúng ta cần phải đi một chuyến tới hang động hư thối. Vừa vặn tất cả đều có mặt ở đây, tôi dự tính chúng ta sẽ đi vào khu vực sâu một chút xem sao, xem có thể hoàn toàn trấn áp thứ này giống như Nhân Hoàng trước đó hay không. Tránh để thứ này thường xuyên bùng nổ, làm tôi không thể tĩnh tâm được." Linh Chủ nói.
Sắc mặt Nguyên Chủ khẽ biến, vội vàng nói: "Làm như vậy quá mức mạo hiểm rồi. Nhân Hoàng chỉ có một người, nhưng ngài ấy là Thần, mới có thể làm được, còn chúng ta, dù nhân số có đông hơn nữa cũng chỉ dừng lại ở cấp độ quân vương thôi. Lại nói, lúc trước Mệnh Chủ cũng dự định làm như vậy, nhưng đã thất bại rồi, còn bị trọng thương nữa."
"Cô ta không làm được không có nghĩa là tôi cũng không làm được." Linh Chủ nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói: "Cô ta ngay cả vận mệnh của bản thân cũng không thể khám phá ra, có thể thấy được năng lực vô cùng hữu hạn."
Sắc mặt Nguyên Chủ vô cùng khó coi. Gã chính là người của thời đại kia, cũng là người rõ ràng nhất Mệnh Chủ đáng sợ ra sao. Hiện giờ theo thời gian trôi đi, mọi thứ dần dần thay đổi, những người này đã sớm quên mất sự khủng bố của Mệnh Chủ rồi, bởi vì bọn họ vốn chưa từng được chứng kiến.
Chỉ có một mình gã biết được sự khủng bố của người phụ nữ kiam tuyệt không phải đám người trước mắt này có thể so sánh được.
Mệnh Chủ biến mất, nhưng Nguyên Chủ vẫn ôm trong lòng tin tưởng, cô ấy chưa chết, có khả năng cô ấy đang bị nhốt ở một nơi nào đó thôi, cũng giống như gã vậy.
Hoặc là… cô ấy đang mưu đồ làm một chuyện lớn gì đó.
"Nếu cậu cứ cố ý muốn đi thăm dò hang động hư thối, tôi lựa chọn rời khỏi." Nguyên Chủ nói.
Gã tuyệt không muốn cùng Linh Chủ đi vào nơi đó để chịu chết.
Phải biết rằng, ở phần rìa bên ngoài hang động hư thối kia, bọn họ còn có thể trấn áp được, nhưng bước vào chỗ sâu bên trong đó lại chính là khu vực vô cùng hung hiểm.
Tới tận bây giờ, gã vẫn không thể quên nổi một lần kia, khi nhìn thấy dáng vẻ Mệnh Chủ, cả người đều là thương tích, khí tức uể oải, hốt hoảng bỏ chạy trốn chết từ bên trong hang động hư thối.
"Rời khỏi?" Đôi mắt Linh Chủ khẽ động, lập tức nhìn về phía gã: "Nếu anh lựa chọn rời khỏi hành động lần này, vậy xin mời anh rời khỏi hội nghị."
"Cậu có ý tứ gì?" Nguyên Chủ cả giận nói: "Địa vị quân chủ của tôi là do chính bản thân tôi lấy tới, cậu không có tư cách cướp đoạt. Dù cậu là người đứng đầu hội nghị, thì quyền biểu quyết của chúng ta cũng giống nhau thôi."
"Đó là chuyện của trước kia." Linh Chủ bình tĩnh nói: "Hiện giờ, do tôi tiếp quản hội nghị, cho nên ở nơi này, lời tôi nói mới tính. Bản thân tôi có hai phiếu phủ quyết, hơn nữa, tôi còn có thể đá anh rời đi, nếu anh vẫn một mực không chịu nghe lời."
"Cậu đang bóp méo quy củ của hội nghị?!" Nguyên Chủ vừa kinh hãi vừa tức giận nói: "Đây chính là quy củ do Nhân Hoàng chế định ra đó."
"Nhân Hoàng đã sớm vắng mặt lâu rồi, nơi này nên có quy củ mới." Linh Chủ lạnh lùng nói: "Mà kể cả khi Nhân Hoàng trở về, tôi cũng sẽ có cách giải thích của riêng mình, nhưng đương nhiên, không cần thiết phải nói với anh. Anh chỉ cần phục tùng là được."
Nguyên Chủ nhìn gương mặt trẻ tuổi của Linh Chủ, dù nhìn thế nào cũng thấy đối phương chỉ có dáng vẻ của một thiếu niên, nhưng ẩn sâu bên trong đôi con ngươi kia lại là một vùng sâu thúy nội liễm, tựa như vực sâu khiến kẻ khác không dám thăm dò.