"Tôi hiểu." Hứa Thâm đánh giá ông ta: "Ông lại biết chuyện về Nhân Hoàng kỹ càng tỉ mỉ như vậy, chẳng lẽ trước kia ông cũng xuất thân từ nội thành sao?"
Thần phụ khẽ lắc đầu, lại mỉm cười nói: "Thành chủ đã trở thành quân chủ, hẳn là cậu cũng biết được rất nhiều thứ từ những bí ẩn được cất giữ trong hội nghị kia rồi, hơn nữa khẳng định là cậu cũng muốn tiến thêm một bước nữa, đúng không?"
"Ừm?" Hứa Thâm có cảm giác vẻ mặt thần phụ giống hệt một con cáo già giảo hoạt, làm hắn chợt nghĩ đến một bóng dáng quen thuộc trong ký ức, Liễu cục.
"Ông còn biết Thần tồn tại ư?"
"Nhân Hoàng tức là Thần." Thần phụ nhẹ giọng nói: "Bởi vậy Nhân Hoàng mới có thể ký kết khế ước cùng Cổ Thần, che chở cho nhân loại."
"Cho nên ông còn biết những gì nữa?" Hứa Thâm nheo mắt hỏi.
"Tôi biết một phương pháp thành Thần." Thần phụ nói ra một câu kinh người.
Con ngươi trong mắt Hứa Thâm hơi co lại. Nội dung của câu nói này quá mức kinh hãi, khiến cho hắn cũng cảm thấy khiếp sợ.
Loại bí ẩn mà ngay cả hội nghị cũng không nắm giữ được, vậy mà thần phụ trước mắt lại biết?
Phương pháp thành Thần... Chỉ vẻn vẹn là mấy chữ này đã đủ để làm toàn thân một vị quân chủ nóng lên rồi.
"Có vẻ như Phản Nội Quân mấy người có nhiều bí mật thật." Hứa Thâm chăm chú nhìn thần phụ, ánh mắt có chút ngưng trọng.
Đối phương đến gặp hắn vào đêm khuya, lại chủ động nói chuyện về những điều này, phỏng chừng trước đó, trong đầu cũng đã làm ra không ít chuẩn bị và cân nhắc rồi.
"Bởi vì chúng tôi là hậu duệ của Nhân Hoàng." Lời nói tiếp theo của thần phụ lại một lần nữa làm Hứa Thâm khiếp sợ.
"Hậu duệ của Nhân Hoàng?" Hứa Thâm vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng trước đó, trải qua những tin tức hắn đạt được thông qua tự bản thân lật xem tư liệu bí mật trong hội nghị, và từ trong miệng Nguyên Chủ, Hứa Thâm đã biết, ngay cả hội nghị cũng không tìm thấy tin tức mà Nhân Hoàng lưu lại.
Càng đừng nói tới hậu duệ của Nhân Hoàng.
Thần phụ chăm chú quan sát toàn bộ những biến hóa trên nét mặt Hứa Thâm.
Hơn ai hết ông ta hiểu rằng, chuyện mình tìm đến Hứa Thâm để lộ nội tình như thế này là một hành vi mang tính mạo hiểm cực lớn, nhưng vì nghiệp lớn, sau khi những thành viên trong tổ chức cùng nhau thương nghị, cuối cùng bọn họ vẫn quyết định thử một lần.
"Đúng vậy." Thần phụ chậm rãi nói: "Nhân Hoàng đời thứ nhất để lại rất ít hậu duệ huyết mạch, và sau khi Nhân Hoàng đời thứ nhất ly thế, nhóm hậu duệ của ngài dần dần phân tách rồi biến mất, một chi nhánh huyết mạch cuối cùng cũng vì đam mê đánh bạc mà bị người ta đánh chết. Mà chúng tôi là hậu duệ huyết mạch của Nhân Hoàng đời thứ hai."
"Nhân Hoàng đời thứ hai..." Hứa Thâm lại đưa mắt đánh giá thần phụ, hắn thực sự không nghĩ tới bọn họ lại có lịch sử lâu đời như vậy.
Từ thời đại của Nhân Hoàng đời thứ hai cho đến bây giờ đã qua hơn một ngàn năm rồi.
"Vậy mục đích của các ông là gì? Các ông muốn điều khiển hội nghị sao?" Hứa Thâm đột nhiên hỏi.
Thần phụ cười cười, nói: "Cũng không xem như điều khiển, nhiều nhất chỉ là cầm lại những thứ thuộc về mình mà thôi. Lại nói, chúng tôi đã sớm biết chuyện hội nghị phát hiện ra tổ chức phản nội của chúng tôi rồi. Và sở dĩ, chúng tôi lấy cái tên ‘Phản nội' này cũng vì muốn để lộ ra ngoài một loại biểu hiện giả dối, khiến cho hội nghị nghĩ rằng mục tiêu của chúng tôi chính là phủ định chính sách tàn bạo và áp bức của nội thành. Mà một mục tiêu như vậy, với sự ‘lợi hại’ [1] của hội nghị, bọn họ sẽ không tùy ý can thiệp.
[1]: nguyên văn 尿性- niệu tính, từ này xuất xứ từ vùng Đông Bắc Trung Quốc, nó có hai nghĩa, một là một người tính cách rõ ràng, dứt khoát, có hào sảng có nóng nảy, hai là lợi hại theo nghĩa châm biếm, trong trường hợp này mình nghĩ nó là châm biếm.
"Dù sao chỉ cần hành vi của chúng tôi không tạo thành phá hư và ảnh hưởng quá lớn, bọn họ đều sẽ mở một mắt nhắm một mắt. Những năm gần đây, bọn họ ngồi trên vị trí đó, nhưng gần như chẳng làm được bất cứ một chuyện gì cho dân chúng tầng dưới chót cả."
"Nếu không, với những tồn tại năng lực giả như chúng ta, trải qua hai ngàn năm lịch sử, chúng ta đã sớm có thể phát triển đến trình độ cực kỳ phồn vinh rồi."
Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn có cảm giác những lời thần phụ nói cũng đúng.
Thần phụ lại nói với Hứa Thâm: "Thành chủ, cậu đã đi qua thành Nguyệt Không chứ?"
"Chưa đi qua."
Thần phụ mỉm cười nói: "Trên danh nghĩa, nơi đó là phân bộ của hiệp hội Chưng Khí, nhưng kỳ thực nó lại là tổng bộ. Thoạt nhìn tổng bộ của hiệp hội Chưng Khí nằm tại nội thành, nhưng tại nội thành lại có quá nhiều cao tộc, quyền quý, gây trở ngại cho quá trình thúc đẩy và phát triển của hiệp hội Chưng Khí, bởi vậy tổng bộ được xây dựng tại nội thành chỉ để phô trương thôi, tổng bộ chân chính vốn nằm tại thành Nguyệt Không."
"Người từng đi qua thành Nguyệt Không sẽ biết, những thành Để khác, bao gồm cả nội thành đều là những nơi vô cùng lạc hậu!"
"Ở thành Nguyệt Không, chúng tôi có một thuật ngữ gọi là 'Khoa học kỹ thuật'!" Thần phụ hưng phấn nói: "Chúng tôi dùng kim loại và dòng điện, chế tạo nên những con thuyền biết bay. Mấy thứ này có thể mang theo người bình thường đi ngao du tới tận chân trời. Mạng lưới đường ray xe cậu nhìn thấy ở thành Quang Minh chỉ là sản phẩm cũ mà hiệp hội Chưng Khí chế tạo ra từ bảy, tám trăm năm về trước mà thôi. Còn ở thành Nguyệt Không, chúng tôi dùng năng lực vào công cuộc phát triển khoa học kỹ thuật. Những đứa nhỏ người thường ở nơi đó đều nhận được đủ dinh dưỡng cho đến lúc trưởng thành, cơ thể con người được ưu hoá, hầu hết toàn dân đều thoát khỏi thân phận vụ dân rồi."
"Toàn dân thoát khỏi thân phận vụ dân?" Hứa Thâm vô cùng sửng sốt, lập tức đưa ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía thần phụ.
"Đúng vậy." Thần phụ cho Hứa Thâm một ánh mắt đầy vẻ khẳng định, sau đó nói: "Nghe vào tai thì cảm thấy nó khá là hoang đường, nhưng trên thực tế, nếu nội thành và hội nghị nguyện ý tiếp nhận chuyện này, thì những thành Để khác, bao gồm cả nội thành cũng sớm có thể làm được rồi."
Ông ta chợt tự giễu cười, nói: "Nhưng những cao tộc và quyền quý trong nội thành kia vốn không uỷ quyền cho khoa học kỹ thuật, ngược lại bọn họ còn kỳ thị cho rằng đó là thứ tà ác. Mặc dù có vài quý tộc cũng lén lút hưởng thụ, nhưng bọn họ sẽ không để người ta biết được. Có vẻ như bọn họ cảm thấy mình đang âm thầm hưởng thụ viên kẹo nào đó từ trong tay ma quỷ, ăn thì ngon đấy nhưng không thể đưa ra ngoài ánh sáng được..."