Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1050 - Chương 1050: Đừng Đi Về Phía Trước Nữa, Sẽ Xảy Ra Chuyện!!!

Chương 1050: Đừng Đi Về Phía Trước Nữa, Sẽ Xảy Ra Chuyện!!!
Chương 1050: Đừng Đi Về Phía Trước Nữa, Sẽ Xảy Ra Chuyện!!!

"Cô còn có thể chế tạo ra thông đạo biển khư?" Hứa Thâm có chút khiếp sợ.

Chẳng phải loại chuyện này có nghĩa là … tại bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu, Dục Chủ đều có thể tiến vào biển khư sao?

Dục Chủ liếc nhìn Hứa Thâm một cái nhưng không trả lời.

Vạn Chủ thở hào hển, nói với Linh Chủ: "Cuối cùng vẫn phải dựa vào cậu, nếu chỉ có bốn chúng tôi, phỏng chừng cả nhóm đều gặp phải nguy hiểm rồi. Hiệu quả chống cự năng lực của thứ này quá mạnh mẽ, tôi đã dùng tới năm loại năng lực hệ cường công đồng thời chất chồng lên nhau, cũng đánh không lại nó."

Hóa ra dáng vẻ dữ tợn lúc trước của ông ta là hiệu quả biến thân sau khi vận dụng cùng lúc cả năm loại năng lực.

Bỗng nhiên Hứa Thâm lại ý thức được rằng, tuy Vạn Chủ có rất nhiều năng lực, nhưng ông ta lại không thể thi triển cùng một lúc nhiều loại năng lực như vậy, suy cho cùng, khả năng chịu tải của thân thể cũng có cực hạn.

"Đi thôi." Linh Chủ không nói điều gì, chỉ tiếp tục tiến về phía trước.

Nguyên Chủ lại đảm nhận nhiệm vụ mở đường, và lần này, hành động của gã lại càng thêm cẩn thận.

Sau khoảng mười phút đi thẳng một đường về phía trước, tất cả mọi người cũng không gặp phải thứ gì khác nữa.

Chất nhầy chung quanh cũng dần dần ít đi. Trải qua mười mấy đường rẽ, trước mắt bọn họ xuất hiện một cái hang động như thế lỗ vào tổ chim, khá là rộng rãi và trống trải, bỗng nhiên Hứa Thâm lại nhìn thấy bóng dáng Mai Phù, cô ấy đang duyên dáng yêu kiều đứng ở bên kia.

Mai Phù vừa bắt gặp Hứa Thâm đi đến, đã nhẹ nhàng tiến lên, dừng lại bên cạnh Hứa Thâm, nhẹ giọng nói: "Đừng đi về phía trước nữa, sẽ xảy ra chuyện."

Bước chân Hứa Thâm không ngừng, nhưng trái tim lại âm thầm rung động.

Có thể khiến cho Mai Phù cũng phải lên tiếng nhắc nhở và cảnh cáo như vậy, khẳng định là phía trước cực kỳ nguy hiểm rồi.

Chẳng lẽ bộ khư xác kia còn không phải thứ khủng bố nhất nơi này?

Bước chân Hứa Thâm chậm rãi ngừng lại. Hắn biết Mai Phù không hay đùa giỡn.

Nói cách khác, phía trước sẽ xuất hiện nguy hiểm, và nguy hiểm này hoàn toàn vượt ngoài khả năng ứng phó của hắn.

"Tôi cảm thấy nơi này đã đủ sâu rồi, nếu không chúng ta trở về đi thôi?" Hứa Thâm do dự một chút, cuối cùng mới mở miệng nói.

Linh Chủ ngoảnh mặt lại nhìn qua, sau khi phát hiện người mới lên tiếng là Hứa Thâm, chân mày khẽ nhăn lại: "Cậu sợ sao?"

Hứa Thâm cười khổ, nói: "Tôi chỉ có cảm giác rằng, nếu đằng trước lại có thêm một con khư xác nữa, thậm chí là một lần xuất hiện tới vài con khư xác, nguy hiểm quá lớn, chưa chắc chúng ta đã đủ khả năng ứng phó được. Vì chuyện này mà mạo hiểm như vậy, thật không đáng."

"Có đáng giá hay không, tôi nói mới tính." Linh Chủ lạnh lùng nói: "Tiếp tục, tôi chưa nói rời khỏi, ai cũng không được đi."

Nguyên Chủ thấp giọng nói: "Cậu làm như vậy cũng quá mức bá đạo rồi, tốt xấu gì chúng ta cũng đều là quân chủ. Dựa theo tôi nghĩ, hẳn là chúng ta nên bỏ phiếu để quyết định tiến hoặc lui thì hơn."

Linh Chủ nheo mắt, nói: "Tôi nói, hành động lần này do tôi quyết định, đã mở cung thì không có chuyện quay đầu, chúng ta nhất định phải tìm được gốc rễ của hang động hư thối này. Mấy người muốn rời đi, chính là ép tôi phải ra tay đó."

"Cậu..." Sắc mặt Nguyên Chủ vô cùng khó coi, nhưng cũng chỉ có thể thuận theo.

"Thật có lỗi, tôi không thể đi cùng anh được nữa." Hứa Thâm thấy vậy, cũng chỉ có thể trầm mặt xuống, lạnh lùng nói.

So với cái mạng của mình, đắc tội Linh Chủ chỉ có thể tính là chuyện nhỏ mà thôi.

"Hả?" Linh Chủ không ngờ cục xương cứng dám làm trái lời gã lại chính là Hứa Thâm, sắc mặt lập tức trở nên lạnh như băng: "Đừng tưởng rằng lúc trước cậu từng có một phần nhân tình với tôi thì tôi có thể dung túng cho cậu, chuyện gì đi chuyện ấy, nếu cậu dám rời khỏi nơi này, tôi vẫn sẽ giết cậu!"

"Có lẽ anh không làm vậy được đâu." Hứa Thâm nói.

Gần như ngay lập tức, kim quang xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, thần điện đã bị hắn lấy ra.

Thoạt nhìn tòa thần điện tinh xảo nằm trong lòng bàn tay Hứa Thâm có vẻ ngoài như một mô hình nho nhỏ, nhưng nó lại chính là một kiện thần binh đã bị Hứa Thâm nắm giữ.

Bóng dáng hắn khẽ động, đã trực tiếp bước vào bên trong thần điện, sau đó phát động lực lượng của thần điện, hút cả Nguyên Chủ cùng vào.

Phải biết rằng, Nguyên Chủ vẫn bị thần điện giam giữ, chẳng qua Hứa Thâm có thể điều khiển thần điện, nên tạm thời phóng thích gã ra ngoài mà thôi, chỉ cần Hứa Thâm muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể thu gã lại, tiếp tục giam giữ tại nơi này.

"Hả?" Linh Chủ nhìn thấy thần điện, lập tức nhận ra nó là một kiện thần binh, đôi mắt khẽ nheo lại: "Đây là con bài chưa lật cho phép cậu đối kháng với tôi sao?"

Hứa Thâm đứng bên trong thần điện, không nói gì, chỉ cần Linh Chủ dám bước vào nơi này, gã cũng sẽ bị thần điện trấn áp, nếu không triều bái đủ 1000 năm, căn bản không thể thoát thân được.

Vạn Chủ và Dục Chủ thực sự không ngờ tình huống trước mắt lại phát triển thành như vậy, nếu Hứa Thâm và Nguyên Chủ thật sự rời đi, chẳng phải nhóm bọn họ chỉ còn lại ba người, tiếp tục đi về trước càng thêm bất lợi hay sao?

"Nếu không, chúng ta cứ từ từ thương lượng đã, bỗng nhiên Hứa Thâm cố ý không đi như vậy… theo tôi, có vẻ như cậu ta đã cảm nhận được chuyện gì đó rồi." Dục Chủ dùng lời nói nhỏ nhẹ hoà giải, đồng thời trong lòng cũng nhạy bén cảm nhận được một chút ý vị khác thường.

Vẻ mặt Linh Chủ vẫn rất bình tĩnh, không có mạo muội ra tay với thần điện kia.

Nói cho cùng, Hứa Thâm dám lấy tòa thần điện này ra có nghĩa là hắn rất tự tin vào nó. Và có vẻ như ngoại trừ tự vệ, dường như hắn cũng tính toán đến chuyện gã sẽ cường công rồi.

Tình huống này cho thấy, nếu gã cưỡng ép cường công, hắn cũng sẽ có thủ đoạn phản chế.

"Không phải ông có năng lực bói toán hay sao? Vậy ông đến bói thử xem, chúng ta tiếp tục đi về phía trước là hung hay cát?" Dục Chủ nhìn về phía Vạn Chủ.

Vạn Chủ gật gật đầu, nhanh chóng phát động năng lực.

Năng lực bói toán của ông ta, tuy khác quá trình nhưng có cùng công dụng với Tinh Quân, nghĩa là năng lực của hai người bọn họ khác biệt, nhưng dưới tình huống khéo léo vận dụng, chúng lại cho ra hiệu quả tương tự.

Bình Luận (0)
Comment