Rất nhanh, Vạn Chủ đã thấy được kết quả bói toán, ông ta lắc đầu nói: "Vận rủi, mạo hiểm bình thường."
Dục Chủ nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Nếu bọn họ đã cố ý không đi, theo tôi chuyến đi này cũng nên kết thúc thôi."
Linh Chủ chăm chú nhìn vào thần điện, im lặng một lát, sau đó cất giọng lạnh lùng nói: "Cô mang cả tòa thần điện này theo. Có đi hay không, không phải do bọn họ quyết định."
Dục Chủ thấy gã cố chấp như thế, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng lập tức chế tạo ra một con chó dữ nhỏ, há miệng ngậm tòa thần điện dưới mặt đất lên.
Hứa Thâm lập tức phát động lực lượng của thần điện, hút con chó dữ nọ vào bên trong thần điện, lập tức nói: "Đừng có ý đồ kéo chúng tôi xuống nước, vô dụng thôi."
Linh Chủ nhướng mày, gã đưa mắt đánh giá thần điện hai cái, chợt cười lạnh nói: "Đây là năng lực của thần binh sao? Là hút thứ chạm phải nó vào bên trong thần điện? Tuy tôi không biết tình huống bên trong là như thế nào, nhưng cậu cho rằng làm như vậy có thể yên ổn tránh né được sao?"
"Ừm?" Hứa Thâm nhíu mày.
Linh Chủ nói với Dục Chủ: "Chế tạo một thứ không có sinh cơ, kéo thần điện này đi qua."
Dục Chủ sửng sốt, nhưng ngay lập tức đã hiểu được ý tứ của gã, rồi chế tạo ra một sợi dây thừng, quấn quanh thần điện.
Hứa Thâm phát động năng lực của thần điện, nhưng lần này, nó lại không thể hút sợi dây kia tiến vào bên trong, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi như vậy, Linh Chủ lại có thể nhìn ra tệ đoan của thần điện, đó là không thể hút vật chết tiến vào bên trong.
Làm như vậy, dù bọn họ ở bên trong thần điện, có thể an toàn hơn một chút, nhưng hành động bên ngoài lại không thể do chính mình khống chế được rồi.
Dục Chủ vừa thấy quả nhiên phương thức dùng dây thừng quấn lấy thần điện này rất hữu hiệu, trong lòng đã không khỏi âm thầm cảm thán một tiếng, hóa ra ngoại trừ năng lực, điểm đáng sợ nhất của Linh Chủ này còn là khả năng quan sát nhạy bén.
"Vì sao anh biết thần binh này không thể hút vật chết vào?" Dục Chủ tò mò hỏi.
Linh Chủ lạnh lùng nói: "Nếu cái gì nó cũng có thể hút được, chẳng phải đã sớm đựng cả thế giới vào bên trong rồi sao?"
"..."
Dục Chủ không thể phản bác được.
Hứa Thâm và Nguyên Chủ đưa mắt nhìn nhau, cả hai cũng rơi vào im lặng.
Lần này, người mở đường đã bị đổi thành Vạn Chủ, còn Dục Chủ ở phía sau dùng dây thừng kéo theo thần điện. Cả năm người lại tiếp tục tiến về phía trước.
"Gặp được nguy hiểm thì ném bọn họ ra ngoài, đánh không lại chúng ta liền rút lui." Linh Chủ mở miệng phân phó, gã muốn bắt Hứa Thâm và Nguyên Chủ phải trả giá thật đắt. Nếu hai người kia đã nhất quyết rúc bên trong thần điện không chịu ra ngoài, gã cũng vui lòng tạo điều kiện cho bọn họ, có bản lĩnh cứ vĩnh viễn ở trong đó luôn đi, đừng rời khỏi nữa.
Sắc mặt Hứa Thâm và Nguyên Chủ vô cùng khó coi, đúng là bọn họ có thể sống sót khi trốn vào bên trong thần điện, nhưng lại không thể điều khiển thần điện di động được.
Nếu thật sự bị ném ở trong này, bên cạnh còn có nguy hiểm, chẳng lẽ một quãng thời gian thật dài sau đó, cả hai vẫn phải trốn bên trong thần điện này?
Dục Chủ và Vạn Chủ đưa ánh mắt đồng cảm nhìn thoáng qua thần điện, nhưng cũng không nói cái gì.
Mấy người bọn họ lại men theo thông đạo u ám đi về phía trước. Nửa canh giờ sau, Vạn Chủ vốn đang mở đường bỗng nhiên ngừng lại, rồi không chút do dự mà vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Hứa Thâm ở bên trong thần điện, cũng âm thầm trở nên căng thẳng, hắn lập tức nghĩ đến lời nhắc nhở của Mai Phù.
Lại nói, Vạn Chủ này nắm giữ một vạn loại năng lực, hiển nhiên trong đó có hệ cảm giác. Và xảy ra loại tình huống này, nghĩa là ông ta đã cảm nhận được thứ nguy hiểm gì đó mà bọn họ còn không thể nhìn thấy, do đó mới làm ra loại phản ứng vừa rồi.
Linh Chủ có chút sững sờ, hiển nhiên gã hoàn toàn không nghĩ tới Vạn Chủ lại không chút do dự chống lại mệnh lệnh của mình như vậy. Nhưng chính trong nháy mắt này, gã cũng lập tức hiểu được vấn đề, để rồi phản ứng cực nhanh, vội vàng lao về phía Dục Chủ.
Bàn tay gã túm lấy sợi dây thừng, đột nhiên ném văng nó ra ngoài.
Hóa ra phản ứng đầu tiên của Linh Chủ lại là ném thần điện ra ngoài.
Hứa Thâm và Nguyên Chủ ở bên trong đều suýt chút nữa đã chửi ầm lên, Linh Chủ này quá mức ti tiện.
Thần điện bay vào trong bóng đêm. Hứa Thâm nhìn thấy hình ảnh Linh Chủ và Dục Chủ đồng thời lui về phía sau.
Đứng trước loại tình huống này, dù trong lòng hắn vô cùng cáu giận, lại không thể làm gì được đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn thần điện rơi vào trong bóng đêm, không ngừng lăn lộn về phía trước.
Rất nhanh, trong tầm mắt của Hứa Thâm đã xuất hiện một mảnh huyết sắc, là toàn bộ thông đạo nơi đó đều bị huyết quang nhuộm đỏ.
Hứa Thâm nhìn thấy một cái ao máu dưới đất, quang mang màu máu kia được phản chiếu từ chính cái ao máu này.
Chung quanh cực kỳ yên tĩnh. Loại yên tĩnh này hoàn toàn khác biệt với sự yên tĩnh không một tiếng động ở bên ngoài thông đạo.
Nó là một loại yên tĩnh vô cùng quỷ dị.
Tựa như trong bầu không khí yên tĩnh ấy vừa có một giai điệu nào đó vang lên. Thứ giai điệu này một mực quanh quẩn bên tai bọn họ, như thế những tiếng thì thầm nào đó, nhưng bọn họ lại không thể nghe rõ thứ ngôn ngữ kia là gì.
"Nguyên liệu nấu ăn... Mới mẻ..."
Hứa Thâm tưởng đó là ảo giác, nhưng bên tai lại mơ hồ nghe được vài chữ, khiến cho lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng lên.
Âm thanh này đến từ chính cái ao máu trước mắt.
"Cậu có nghe được âm thanh gì đó không?" Bên cạnh, Nguyên Chủ nghi hoặc hỏi.
Gã vừa nghe được một thứ giai điệu quỷ dị nào đó, nhưng tiếng động này rất giống ảo giác, hoàn toàn không thể phân rõ được.
Hứa Thâm không dám trả lời. Tại một khắc này, trong lòng hắn lập tức trào dâng một loại sợ hãi theo bản năng, ngay cả lỗ chân lông cũng co rút lại, không dám phát ra bất cứ tiếng vang nào.
Đối mặt với câu hỏi lần thứ hai của Nguyên Chủ bên người, Hứa Thâm chỉ có thể cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, ném cho gã một ánh mắt mang hàm nghĩa chớ có lên tiếng.
Sắc mặt Nguyên Chủ đại biến, gã vô cùng khẩn trương đưa mắt nhìn quanh bốn phía.