Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1054 - Chương 1054: Đám Người Linh Chủ Đều Đã Chết Rồi Sao?

Chương 1054: Đám Người Linh Chủ Đều Đã Chết Rồi Sao?
Chương 1054: Đám Người Linh Chủ Đều Đã Chết Rồi Sao?

Hắn nghĩ đến lời Dục Chủ từng nói, sau đó hai tay nhanh chóng bám lên vách đá nham thạch với từng dòng chất nhầy hư thối không ngừng chảy xuôi xuống, rồi cứ thế bò lên trên.

Bàn tay cắm vào bên trong vách tường đá, tay chân cùng sử dụng, như một con khỉ đứng thẳng, nhanh chóng bò lên phía trên.

Không bao lâu sau, Hứa Thâm đã nhìn thấy những sợi dây thừng được treo ngược bên trên. Hắn thả người nhảy tới, bắt được một sợi dây thừng.

Lúc này, hai tay của hắn đã hư thối đến mức lộ ra cả xương trắng bên trong, nhưng máu thịt đang sinh sôi nảy nở, là Hải Tước đang không ngừng chữa trị cho hắn.

Hứa Thâm bám theo dây thừng, vội vã leo lên, rốt cuộc cũng đi đến khu vực bên ngoài cửa hang. Hắn đưa mắt nhìn lỗ hổng tối đen như mực phía dưới, rồi không dám nhìn nhiều thêm, đã xoay người bỏ chạy.

Hắn không biết vị Thần kia có thể đuổi ra bên ngoài này, thậm chí là đuổi theo hắn tới tận nội thành hay không, nhưng lại biết biện pháp duy nhất trước mắt chính là chạy trốn!

"Tình huống gì vậy?"

Thời điểm Hứa Thâm đi ngang qua quân vương đầu trọc, vị quân vương này còn mang theo vẻ mặt nhàn nhã, nhìn thấy Hứa Thâm toàn thân đều là máu đen chạy tới, trong lòng không khỏi kinh ngạc, lại nhanh chóng ý thức được dưới kia đã xảy ra vấn đề rồi.

"Chạy mau!" Hứa Thâm vội vàng nói: "Rất có thể thứ ở bên trong hang động kia sẽ đuổi theo đến đây."

"Gì chứ?" Sắc mặt quân vương đầu trọc đại biến: "Thứ gì ở bên trong hang động vậy? Những người khác đâu?"

"Đã chết rồi." Khi Hứa Thâm nói chuyện, bước chân cũng không ngừng lại, rất nhanh hắn đã bỏ chạy mất tăm mất tích.

Quân vương đầu trọc bị ba chữ vừa rồi của Hứa Thâm làm kinh hãi tựa như vừa nghe được một tiếng sấm sét giữa trời quang. Gã đứng sững sờ ở tại chỗ, nhưng giây tiếp theo đã phản ứng lại, rồi cũng vội vàng bỏ chạy theo Hứa Thâm.

Có thể tiêu diệt những vị quân chủ khác, bao gồm cả Linh Chủ, chuyện này đã đủ để nói lên rằng thứ ở bên trong hang động kia cực kỳ khủng bố rồi, nếu gã còn không chạy, chẳng phải cũng chuẩn bị nối gót theo bọn họ hay sao?

Không bao lâu sau, Hứa Thâm đã chạy tới khu vực bên trong thành Vân Trung, hắn lập tức điều động nhân viên của bộ Tình Báo, lệnh cho bọn họ đi thăm dò tình huống bên ngoài hang động hư thối.

Được một vị quân vương mang đội, rất nhanh bộ Tình Báo đã chạy qua bên đó. Không bao lâu sau, đã có tin tức được truyền trở về.

Hứa Thâm vừa nghe đã nhận ra giọng nói của Nguyên Chủ.

"Là tôi, thứ kia không đuổi đến đây." Nguyên Chủ thở phì phò một hơi, nói.

Gã vừa gặp được vị quân vương tiến đến tra xét tình báo, lập tức dùng thiết bị truyền thông tin của đối phương để liên lạc với Hứa Thâm.

Hứa Thâm vừa nghe xong, toàn thân đã truyền đến một loại cảm giác hai chân mềm nhũn.

Đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp chạm mặt với một vị Thần, nhưng loại cảm giác sinh tử trong nháy mắt, tựa như chỉ do dự một giây thôi cũng chết không có chỗ chôn nàym đã giúp hắn cảm nhận được sự đáng sợ của Thần.

Nếu lúc ấy hắn còn ôm theo ý tưởng thử ra tay một lần, phỏng chừng đã bị Thần thuấn sát.

Hứa Thâm lại phân phó đám người của bộ Tình Báo môn tiếp tục giám thị khu vực bên ngoài hang động hư thối. Trong nhóm người này có một vị quân vương phụ trách, làm như vậy Hứa Thâm cũng cảm thấy an tâm hơn một chút, nếu toàn bộ đám nhân viên chỉ là hình thái thứ hai, phỏng chừng bọn họ còn không thể nhìn thấy Thần.

Tuy trong trường hợp Thần cố ý che giấu, thì ngay cả quân vương cũng khó mà nhìn thấy được, nhưng nếu Thần muốn rời khỏi hang động kia ra ngoài kiếm ăn, hắn tin tưởng rằng đối phương sẽ có hứng thú với vị quân vương canh giữ ở bên ngoài cửa hang.

Hứa Thâm không dám ở lại quá lâu bên trong sảnh hội nghị, hắn lập tức đi đến khu vực biên giới của thành Vân Trung, nơi cách xa hang động hư thối nhất.

Nguyên Chủ cũng đuổi tới nơi này, hai người liếc nhau, đều trông thấy vẻ nghĩ mà sợ trên gương mặt của nhau.

Hứa Thâm âm thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải lực lượng trùng kích đến từ đòn tự bạo của người đầu trâu kia quá mạnh mẽ, khả năng cao là hắn cùng với Nguyên Chủ sẽ táng thân bên trong đó.

"Đám người Linh Chủ đều đã chết rồi sao?" Hứa Thâm thu lại một chút tâm thần, quay sang hỏi Nguyên Chủ.

Ánh mắt Nguyên Chủ có chút rung động, nói: "Tôi cũng không dám chắc nhưng lúc chúng ta chạy đi rồi, bọn họ đã bị Thần đuổi kịp. Tôi chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Vạn Chủ, nhưng Linh Chủ và Dục Chủ còn ở đằng sau lưng ông ta, phỏng chừng bọn họ cũng gặp phải bất trắc rồi."

Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, nói như vậy, hiện giờ hội nghị chỉ còn lại hắn cùng với Nguyên Chủ.

Linh Chủ không còn, đây tuyệt đối là chuyện tốt với Hứa Thâm.

Cũng tương đương với hội nghị sẽ do hắn đến làm chủ. Về phần Nguyên Chủ, tuy toà thần điện nọ đã rơi bên trong hang động, hắn không có mang nó rời đi, không thể dùng thần điện đến ước thúc Nguyên Chủ được nữa, nhưng Hứa Thâm tin tưởng rằng gã sẽ không đối nghịch với hắn, mà kể cả khi gã thực sự muốn đối nghịch với hắn, hắn cũng có thể áp chế được.

Suy cho cùng, lĩnh vực của Nguyên Chủ vốn có hiệu quả tương tự với năng lực của hắn, nhưng hắn lại có cường hóa và gấp bội tăng phúc.

Nếu so đấu với một lĩnh vực cùng loại nhưng không có tăng phúc như vậy, hắn hoàn toàn có thể áp chế Nguyên Chủ.

"Đáng tiếc, Dục Chủ và Vạn Chủ đã chết rồi." Hứa Thâm không có ác cảm với hai vị này, bởi vậy khi biết tin bọn họ đã chết, trong lòng ít nhiều cũng có chút tiếc nuối.

Nhưng đương nhiên, bọn họ chết đi cũng đồng nghĩa với hội nghị vừa xuất hiện ba vị trí trống, hắn hoàn toàn có thể cho người của mình gia nhập vào trong hội nghị.

Đến lúc ấy, dù mặt ngoài hội nghị vẫn giữ nguyên chế độ quân chủ như ban đầu, nhưng trên thực tế, toàn bộ đã trở thành một mình hắn độc tài rồi.

Hứa Thâm nghĩ đến đủ loại chuyện trong tương lai, sau đó nhanh chóng thu hồi tâm tư, trực tiếp liên lạc với bộ Tình Báo. Từ phía đối phương, hắn biết được khu vực bên ngoài hang động không phát sinh bất cứ tình huống dị thường nào.

Đúng là vị Thần kia không có đuổi theo... chẳng lẽ có thứ gì đó đang trói buộc đối phương? Hay chỉ đơn thuần là lười đuổi theo?

Hứa Thâm cảm thấy xác suất của giả thuyết đầu tiên càng cao hơn một chút, nếu vị Thần kia thực sự lười đuổi theo, đối phương sẽ không giết chết mấy người Vạn Chủ.

Không nghĩ tới ở chỗ sâu nhất của hang động hư thối lại có một vị Thần.

Hơn nữa... có vẻ như bọn họ còn chưa thăm dò đến chỗ sâu nhất.

Bình Luận (0)
Comment