Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1058 - Chương 1058: Quân Vương Còn Vô Tình, Huống Chi Là Quân Chủ!!!

Chương 1058: Quân Vương Còn Vô Tình, Huống Chi Là Quân Chủ!!!
Chương 1058: Quân Vương Còn Vô Tình, Huống Chi Là Quân Chủ!!!

Nhưng có quân vương lại tỏ vẻ nghi hoặc về câu nói trong miệng Vạn Chủ, cái gì mà 'Hưởng thụ quãng thời gian kế tiếp’, lời này thật khó mà hiểu được, chẳng lẽ Vạn Chủ kia bị bệnh nan y?

Nhưng bọn họ vốn chưa bao giờ nghe nói về chuyện quân vương cũng bị bệnh độc đánh bại.

Trừ phi là bị giết.

Hứa Thâm cùng với Nguyên Chủ liếc mắt nhìn nhau, nếu Vạn Chủ còn sống, bọn họ cũng chỉ có thể cho đối phương trở về vị trí của mình.

Nhưng đương nhiên, chờ sau khi buổi chọn lựa này chấm dứt, bọn họ sẽ không để cho Vạn Chủ tiếp tục nắm giữ quyền lợi trước kia một cách dễ dàng như vậy đâu.

Chuyện Linh Chủ có thể làm, bọn họ cũng có thể làm.

Lại nói chế độ độc tài này là do Linh Chủ mở đầu trước, bọn họ chỉ bắt chước theo thôi.

Ngay khi hai người trao đổi ánh mắt, trong đám người lại vang lên một giọng nói có chút bình tĩnh, mang theo một tia lạnh nhạt, nhưng âm thanh rõ ràng, truyền thẳng vào lỗ tai mỗi người: "Nơi này náo nhiệt như vậy? Để cho tôi cũng nhìn xem, mấy người sẽ chọn lựa quân chủ như thế nào."

Lời này vừa truyền ra, vẻ mặt Hứa Thâm cùng Nguyên Chủ, bao gồm cả Vạn Chủ đều đọng lại trong nháy mắt.

Tại khoảnh khắc này, nhiệt độ không khí lập tức giảm xuống điểm đóng băng.

Hứa Thâm và Nguyên Chủ cùng nhìn về phía người mới nói chuyện. Cùng lúc ấy, một bóng người trẻ tuổi cao ngất lập tức từ trong đám người, bước tới.

Người nọ... Đúng là Linh Chủ!

Nhìn thấy ánh mắt như cười như không của Linh Chủ, cả Hứa Thâm lẫn Nguyên Chủ đều không khỏi giật mình.

Linh Chủ lại không chết?

Vạn Chủ không chết coi như xong, nhưng cả Linh Chủ cũng không chết?!

Lúc trước, bọn họ còn cho rằng trong năm người cùng đi hôm ấy, đã có ba người chết đi, ai có thể ngờ được ngay tại thời điểm này lại có tới hai vị cùng xuất hiện, hơn nữa rõ ràng là hai người này đã sớm quay trở lại, nhưng vẫn ẩn núp trong thành, chờ đợi giờ khắc này mới lộ diện.

Hứa Thâm và Nguyên Chủ đều có cảm giác bị đánh mặt. Và chỉ trong nháy mắt, một giấc mộng đẹp mà bọn họ cứ ngỡ mình chỉ cần với tay đến là chạm vào được, lại nhanh chóng tan rã.

Giờ khắc này, bọn họ có thể rõ ràng cảm nhận được, bản thân vốn không phải là nhân vật chính của thế giới này, hoặc là … vận may vốn không hề ưu ái cho bọn họ.

Những quân chủ này còn khó dây dưa hơn, còn che giấu càng sâu hơn cả trong tưởng tượng của hai người.

Nguyên Chủ nhìn về phía Hứa Thâm, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, xem ra hết thảy những mưu đồ lúc trước đều tuyên bố đi ngâm nước nóng cả rồi.

Sắc mặt Hứa Thâm cũng có chút âm trầm, ngoại trừ kế hoạch bị ngâm nước nóng, hắn còn thấy được sát ý từ trong ánh mắt Linh Chủ.

Sau khi Linh Chủ xuất hiện, nhóm quân vương bên cạnh lại rơi vào khiếp sợ, nhưng lần này không hề có lấy một tiếng hoan hô nào, tựa như có một loại cảm giác áp bách vô hình, trực tiếp nghẹn lại nơi yết hầu của đám người bọn họ.

Rất nhanh, không ít quân vương đều cảm nhận được một bầu không khí trầm thấp, khó nói nên lời, tràn ngập xung quanh.

Dưới tình huống bình tĩnh nhưng ẩn giấu sát khí khôn cùng này, ngay khi ngửi ra một chút mùi vị khác thường, đã có quân vương đúng lúc lựa chọn rời đi, nhanh chóng di chuyển về phía sau.

Lại có quân vương khác, tuy bản thân cũng cảm nhận được tình huống trước mắt không đúng, nhưng trong lòng lại ôm một chút tâm lý may mắn, cho rằng đang ở trước mặt nhiều quân vương như vậy, hẳn là sẽ không phát sinh bất cứ chuyện lớn gì đâu, rồi cứ thế đứng yên tại chỗ.

Lúc này, sau khi Linh Chủ xuất hiện, những vị quân vương ấy cũng biết, mộng đẹp trở thành quân chủ của bọn họ đã tan vỡ rồi.

Có Ngục Chủ quyền thế ngập trời lúc trước lộ điện muốn lấy lại vị trí của mình, coi như năm vị quân chủ lại một lần nữa được tập hợp đầy đủ rồi, làm gì còn chuyện của bọn họ nữa?

Tiếc nuối và không cam lòng trào dâng khiến vẻ mặt của những quân vương này đầy rẫy phức tạp, nhưng đương nhiên, tất cả bọn họ chỉ còn cách lặng im xuống, không dám có bất cứ ý kiến gì.

Dưới bầu không khí im lặng đến kỳ dị này, Linh Chủ cất bước đi thẳng về phía Hứa Thâm và Nguyên Chủ, trên mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm như cười như không lúc trước, đồng thời cũng nghiêng đầu nhìn lướt qua Vạn Chủ.

Một cái liếc mắt này cũng khiến vẻ mặt Vạn Chủ trở nên ngưng trọng hơn.

Hiển nhiên, sau khi nhìn thấy Vạn Chủ còn sống sót, Hứa Thâm có thể nảy sinh nghi ngờ về chuyện lúc trước, thì nếu Linh Chủ đã có mặt tại đây, làm sao gã có thể không nghĩ ra được?

Chỉ dựa vào hành vi cố ý bịa đặt kết quả bói toán của Vạn Chủ cũng đủ để Linh Chủ ra tay rồi.

"Chỉ cần một người Thành Thần là đủ rồi." Linh Chủ chậm rãi cất giọng bình thản nói: "Vốn dĩ tôi để mấy người ở lại, chỉ vì giúp cho bản thân mình bớt đi một chút việc vặt mà thôi. Chung quy lại, vẫn có một số việc cần người khác đến xử lý. Nhưng không nghĩ tới, ngay tại thời điểm mấu chốt, mấy người chẳng những không chia sẻ muộn phiền cho tôi, ngược lại còn mang thêm rắc rối đến."

Gã nói đến đây, chợt dừng lại, nở nụ cười, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm và Nguyên Chủ vừa kìm lòng không được mà lui về phía sau, lại mỉm cười nói: "Một khi đã như vậy, cũng không cần thiết phải để lại nữa."

Hứa Thâm và Nguyên Chủ đều cảm nhận được sát ý, sắc mặt cả hai khẽ biến, nhưng đương nhiên, không một ai chịu bó tay đơn giản như vậy, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đấu rồi.

Dù lúc trước Linh Chủ còn nợ Hứa Thâm nhân tình, nhưng Hứa Thâm cũng không cho rằng vào thời điểm này, Linh Chủ còn có thể nhớ nhưng thứ vô dụng ấy.

Cũng như Vạn Chủ vậy, bởi vì Hứa Thâm có chút cảm tình với Nam Ngưng, nên ngay từ đầu, hắn vẫn luôn có hảo cảm với Vạn Chủ, nhưng Vạn Chủ kia lại tàn nhẫn bày mưu hại người như vậy… làm sao hắn còn có thể quan tâm đến một chút giao tình trước kia nữa?

Quân vương còn vô tình, huống chi là quân chủ.

Bọn họ đều là tồn tại chỉ cách thành Thần một bước xa, đã sớm ‘Phóng túng’ rồi.

Cái gọi là phóng túng kia, có nghĩa là trên đời này, không còn một thứ gì đủ khả năng ràng buộc cũng như khiến bọn họ phải băn khoăn cân nhắc nữa rồi.

Bao gồm cả tình cảm, hứa hẹn, ân tình vân vân… kể cả người thân thiết nhất cũng có thể tiện tay vứt bỏ.

Bình Luận (0)
Comment