Ngay tại thời điểm Hứa Thâm còn đang nghi hoặc không thôi, linh hồn người đầu trâu vừa sống lại đi tới. Hứa Thâm lập tức quay sang hỏi người đầu trâu: "Anh có thể cảm nhận được linh hồn của đối phương hay không?"
Người đầu trâu nhìn về phía trước, cẩn thận cảm nhận một chút rồi lắc đầu nói: "Không có, hắn đã chết rồi. Với loại lực lượng vừa nãy, không một vị quân vương nào có thể sống sót được, ngay cả Thần cũng phải né tránh nó mà!"
Gã nói vô cùng tự tin, thậm chí còn có chút khoe khoang.
Câu trả lời này mang lại một chút trấn an cho Hứa Thâm, nhưng hắn vẫn không thả lỏng cảnh giác, lập tức phân phó người đầu trâu đi đến phá hủy bộ thân thể nọ.
Thấy Hứa Thâm cẩn thận như thế, Nguyên Chủ cũng nở nụ cười. Gã cho rằng Linh Chủ đã chết rồi, nhưng vào thời điểm này, thận trọng hơn một chút luôn đúng đắn.
Rất nhanh, người đầu trâu đã bay đến bên người Linh Chủ, gã có thể vô hạn sống lại, và ngoại trừ Hứa Thâm, chưa từng sợ bất cứ người nào. Bởi vậy người đầu trâu vừa tiến lại gần Linh Chủ chỉ tùy tùy tiện tiện, vươn móng vuốt tới muốn bóp nát thân thể Linh Chủ.
Nhưng ngay khi móng vuốt của người đầu trâu sắp chạm vào Linh Chủ, bỗng nhiên gã nhìn thấy con mắt của Linh Chủ thoáng chuyển động một chút, vốn dĩ đôi mắt đang nhìn thẳng về phía trước lại liếc về phía gã ở bên cạnh.
Là ảo giác sao?
Người đầu trâu vô cùng sửng sốt.
Ngay sau đó, đột nhiên trong lòng gã dâng lên một loại cảm giác dựng thẳng tóc gáy, kinh hãi tột cùng, gã vội vàng di chuyển, muốn lui về phía sau.
Nhưng thân thể Linh Chủ lại hành động quá nhanh, lập tức lao tới gần tựa như một luồng huyễn ảnh, trực tiếp xé nát thân thể người đầu trâu.
Nhìn thấy hành động đột ngột của Linh Chủ, nụ cười trên mặt Nguyên Chủ lập tức đọng lại, Hứa Thâm cũng cảm thấy lồng ngực se thắt, có loại cảm giác vô lực, không thể hít thở nổi.
Đã đến nước này, gã vẫn chưa chết?
Hứa Thâm gian nan quay đầu, nhìn về phía Mai Phù bên cạnh, chuyện đi đến hiện tại, hắn chỉ còn duy nhất một phương pháp ứng phó là xin Mai Phù ra tay giúp đỡ.
Hắn đã cùng đường hết cách.
Nhưng Mai Phù lại chỉ cười tủm tỉm nhìn thoáng qua hắn rồi khẽ lắc đầu, tựa như muốn bảo Hứa Thâm đừng có gấp.
Hứa Thâm có chút nghi hoặc. Ngay tại khoảnh khắc ấy, hắn chợt cảm nhận được một luồng kình phong gào thét ập tới. Là Linh Chủ, sau khi gã xé nát người đầu trâu, lại nhanh chóng lao về phía Hứa Thâm bên này, hành động nhanh như sét đánh.
"Ca ca, lần này đến lượt em bảo vệ anh rồi!" Giọng nói của Hắc Tuyết vang lên từ trên vai Hứa Thâm. Ngay sau đó, một mảnh tóc đen dày nặng bay lên, bao trùm lấy Hứa Thâm, cùng lúc đó, những sợi tóc đen này đã hóa thành trường mâu bén nhọn, hung hăng bắn ra.
Sưu sưu sưu!
Thân thể Linh Chủ như một con hồ điệp xuyên hoa không ngừng trốn tránh, di chuyển giữa mảnh trường mâu tóc đen, linh hoạt giống như một chú chuồn chuồn, vậy mà có thể tránh thoát tất cả, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng vào Hứa Thâm và Nguyên Chủ, không hề chớp lấy một cái.
Hắc Tuyết phát ra một tiếng rít gào, thật nhiều tóc đen đột nhiên cắm rễ xuống mặt đất, khư lực lắng đọng lại bên trong Khư Thạch dưới lòng đất đều bị cô hút vào bên trong thân thể, mái tóc đổi thay càng nhiều, hóa thành từng con động vật nhỏ phô thiên cái địa, thổi quét về phía Linh Chủ.
Thân thể Linh Chủ muốn trốn tránh, nhưng rất nhanh đã bị một mảnh tóc dài màu đen bao phủ.
Giờ khắc này, dường như cả thế giới cũng chìm vào tĩnh lặng.
Hồi lâu sau, chờ đến khi toàn bộ những sợi tóc màu đen chậm rãi co rút từ bên ngoài trở về từng bước, từng bước một, Hứa Thâm và Nguyên Chủ lập tức nhìn thấy, từng sợi tóc màu đen thô to mà bén nhọn, hoàn toàn xỏ xuyên qua thân thể Linh Chủ.
Lồng ngực, cái đầu, yết hầu, cánh tay, bả vai, vân vân…tất cả đều bị xỏ xuyên qua, đóng đinh xuống mặt đất.
Tựa như Hắc Tuyết cũng không ngờ nổi, một địch nhân hung tàn như thế lại bị một mình mình ngăn chặn lại. Cô sững sỡ sửng sốt hồi lâu, đột nhiên phản ứng lại, lập tức phát lực, một lọn tóc đen rung lên, quấn quanh trên cổ Linh Chủ, hung hăng siết chặt.
"Phốc" một tiếng, cái đầu của Linh Chủ rơi xuống.
Ngay sau đó, những lọn tóc khác cũng cuộn lại, triệt để xé nát thân thể Linh Chủ.
Hứa Thâm và Nguyên Chủ đều sợ đến ngây người.
Linh Chủ lại bị Hắc Tuyết xé nát rồi?
Nhìn từng mảnh thịt bị xé toang, vẫn nằm im lìm dưới đất, không có lấy một chút dấu hiệu nhúc nhích nào, Hứa Thâm và Nguyên Chủ liếc nhau, trong lòng cả hai đều hiểu đây là dấu hiệu cho thấy một vị quân chủ đã tử vong, trừ phi là quân chủ sở hữu một loại năng lực đặc thù nào đó, đang cố ý che giấu.
Nhưng mỗi người cũng chỉ có một loại năng lực, chẳng lẽ năng lực cấm đoán người khác, còn có đặc tính khác hay sao?
"Hải Tước." Hứa Thâm lập tức kêu gọi Hải Tước, nói: "Ăn luôn thứ này đi."
"Để tôi thử xem." Hải Tước cũng không sơ suất.
Bà ấy vẫn một mực đi theo bên người Hứa Thâm, bởi vậy cũng được tận mắt chứng kiến thực lực bất phàm của những vị quân chủ này, cả về nội tình lẫn tâm tính giả dối, xảo quyệt, đều vượt xa những quân vương khác, bởi vậy bà ấy không lựa chọn để bản thể đi tới hấp thu, mà dùng một bộ phận của thân hình đi tới, lỡ như đối phương có ký sinh, thậm chí mượn thân hình của bà ấy để thay thế vị trí rồi sống lại, bà ấy vẫn có thể chặt đứt bộ phận kia đúng lúc.
Hải Tước suy nghĩ khá nhiều, nhưng toàn bộ đều đại diện cho sự thận trọng.
Rất nhanh, từng mảnh thân thể của Linh Chủ đã bị Hải Tước hoàn toàn hấp thu.
Hải Tước vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế sẽ chặt đứt một phần thân thể bất cứ lúc nào, thậm chí còn không cho bản thể hút phần năng lượng do bộ phận kia thu được, nhưng có vẻ như tình huống bất thường không xảy ra.
"Thế nào rồi?" Hứa Thâm hỏi.
"Không có phản ứng." Hải Tước trả lời.
Hứa Thâm thở nhẹ một hơi, xem ra, có vẻ như, Linh Chủ … đã chết thật rồi.
"Hắn chết thật rồi?" Nguyên Chủ vội vàng hỏi Hứa Thâm.
Hứa Thâm hồi tưởng lại đủ loại tình huống vừa phát sinh lúc trước, bỗng nhiên hắn phát hiện ra một chút chi tiết mà có vẻ như bản thân đã xem nhẹ.
"Hẳn là hắn đã chết rồi." Hứa Thâm nói: "Hơn nữa còn chết ngay dưới đòn công kích của chúng ta."
"Cậu có ý gì?" Nguyên Chủ kinh ngạc hỏi.