Hứa Thâm nói: "Tuy loại chuyện này nghe có chút hoang đường, khó tin, nhưng tôi hoài nghi loại hành vi tranh đấu vừa nãy chỉ là bản năng thân thể của Linh Chủ mà thôi..."
"Bản năng của thân thể?" Nguyên Chủ trừng mắt, bên trong chất đầy kinh ngạc nhìn về phía Hứa Thâm.
"Đúng vậy, trên thực tế, linh hồn của hắn đã diệt vong ngay dưới đòn tự bạo linh hồn vừa nãy rồi." Hứa Thâm nói ra suy đoán của mình: "Nhưng thân thể hắn vẫn duy trì bản năng chiến đấu, bởi vậy mới có thể ra tay với chúng ta."
Nguyên Chủ trợn tròn hai mắt, gã có cảm giác Hứa Thâm đang kể một câu chuyện gì đó cực độ hoang đường, nhưng ngẫm nghĩa một hồi, bỗng nhiên lại có cảm giác những lời này cũng có một chút đạo lý.
Tới đây, gã cũng hồi tưởng lại quá trình Linh Chủ tấn công lúc trước. Kỳ thực gã cũng chú ý tới, ánh mắt của Linh Chủ khi tiến công có chút không thích hợp, bởi vì đôi mắt kia vẫn một mực trợn trừng trừng, không hề chớp lấy một cái, đương nhiên, bên trong đôi mắt kia vẫn không chứa một chút tình cảm nào, nhưng hoàn toàn không phải là lạnh lùng như trước, mà là tĩnh mịch.
Là đôi mắt màu xám của người chết, không có thần quang.
"Nhưng chuyện này cũng quá khoa trương đi. Rõ ràng người ta đã chết, nhưng thân thể vẫn có thể hành động được. Quả thực..." Nguyên Chủ muốn nói rằng quả thực có thể so sánh với Thần.
Hứa Thâm hiểu được suy nghĩ của Nguyên Chủ, cũng không khỏi cảm thán một tiếng: "Năng lực của hắn là cấm tiệt hết thảy mọi năng lực. Nói cách khác, đây là năng lực của hắn, như vậy khi đối chiến, hắn và đối thủ của mình sẽ rơi vào trạng thái không có năng lực, chỉ có thể dựa vào thân thể tới vật lộn với nhau. Lúc trước ở trong hang động hư thối, hắn đã lộ ra thân pháp phi phàm, vượt xa mấy người chúng ta. Hiển nhiên điểm mấu chốt khiến hắn có thể ngồi trên ngai vàng quân chủ chính là bản lĩnh chiến đấu vượt quá sức tưởng tượng kia."
"Loại bản lĩnh này không thể ngày một ngày hai mà luyện ra được, cần phải trui rèn khổ luyện qua quãng thời gian rất dài. Cho nên nói, thân thể của hắn... cực kỳ mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với đám quân chủ chúng ta."
Nguyên Chủ cười khổ.
Phải biết rằng, từ khi trở thành hình thái thứ hai, hầu như khi đối chiến, các trảm khư giả đều dựa vào năng lực của bản thân, và cái gọi là tu luyện của bọn họ chính là làm như thế nào để linh hoạt nắm giữ được, cũng như triệt để khai phá năng lực của chính mình.
Nhưng Linh Chủ thì khác.
Quá trình tu luyện của gã chính là làm như thế nào để rèn luyện chiến đấu cận thân.
Bởi vì khi địch nhân đối chiến với gã, chẳng những gã không có năng lực, đối phương cũng không có năng lực, tất cả đều bị cấm tiệt.
Thủ đoạn duy nhất có thể sử dụng chính là đao thật thương thật chém giết!
"Nhưng mà, năng lực của hắn chính là cấm tiệt hết thảy mọi năng lực, lại vẫn bị công kích của cậu làm bị thương. Chuyện này có chút không hợp lý?" Bỗng nhiên Nguyên Chủ phản ứng lại, lập tức nghi hoặc hỏi.
Hứa Thâm quay sang nhìn gã, khẽ lắc đầu nói: "Hắn chỉ có thể cấm tiệt mọi loại năng lực, mà không phải là cấm tiệt mọi loại công kích. Loại trùng kích tự bạo này vốn không phải là năng lực, mà là năng lượng sinh ra sau khi thúc giục năng lực. Hắn chỉ có thể cấm tiệt hiệu quả của năng lực, nhưng không thể cấm tiệt hiệu quả của công kích sinh ra từ năng lực, trừ phi muốn duy trì được loại hiệu quả này cần phải thời thời khắc khắc thi triển năng lực, như vậy hiệu quả kia sẽ bị hủy diệt, nhưng tự bạo chính là kết quả, nó hoàn toàn không bị khống chế bởi năng lực."
Nguyên Chủ suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của Hứa Thâm, trong lòng khẽ thở dài, nói: "May mà có cậu, bằng không một con quái vật như vậy, tôi thật sự không biết phải làm như thế nào mới có thể giết chết được hắn, trừ phi lại để cho tôi đi bế quan tu luyện thêm chừng mấy trăm năm nữa, mới miễn cưỡng có thể đuổi theo được hắn."
"Đáng tiếc, anh có tu luyện thêm mấy trăm năm nữa cũng không đuổi kịp được đâu, bởi vì hắn sẽ không ngừng bước chân để chờ đợi anh." Hứa Thâm nói.
Linh Chủ cũng tương đương với một người không có năng lực. Và với loại người này, khi ném bọn họ vào trong một thế giới của năng lực giả, bọn họ sẽ càng thêm liều mạng tu luyện phương thức chiến đấu.
Vô cùng có khả năng, Linh Chủ đã bắt đầu tu luyện từ khi còn là hình thái thứ hai rồi, nghĩa là thời gian tu luyện của gã vốn dài hơn người khác, lại xét trên phương diện thiên phú, đúng là người bình thường không thể đuổi theo được.
Nguyên Chủ cười khổ lắc đầu, chợt đưa mắt nhìn người đầu trâu đang đứng bên cạnh Hứa Thâm, ai có thể ngờ được bên cạnh Hứa Thâm lại che giấu một đại sát khí khủng bố đến vậy?
Nếu đòn tự bạo vừa rồi trực tiếp phát sinh bên trong nội thành, phỏng chừng nửa tòa nội thành cũng trực tiếp hóa thành tĩnh mịch, sau đó, linh hồn của vô số người đều sẽ bị tiêu diệt.
"Đã tiêu hóa hết chưa?" Hứa Thâm thầm hỏi Hải Tước.
Hải Tước gật đầu: "Đã tiêu hóa xong rồi, thần binh trên người hắn đều ở trong cơ thể tôi."
"Tạm thời không cần đưa cho tôi đâu." Hứa Thâm ngăn cản Hải Tước, dù sao bên cạnh cũng có Nguyên Chủ. Hiện giờ không còn thần điện ràng buộc, Nguyên Chủ cũng lấy được tự do rồi, tuy cả hai vừa trải qua một hồi sinh tử, nhưng chuyện đó lại không có nghĩa là hai bên có thể thân mật khăng khít với nhau.
Trên đời này chỉ có lợi ích tuyệt đối, chứ không có bạn bè tuyệt đối.
Hải Tước lập tức hiểu ý hắn, không còn tiếp tục nói nữa.
Hứa Thâm đưa mắt nhìn mảnh đất trống yên tĩnh trước mặt, trong lòng có chút thổn thức. Bởi vì bảy, tám vị quân vương không chạy kịp đã chôn chung một chỗ với Linh Chủ, linh hồn của bọn họ đều bị một đòn tự bạo kia hủy diệt, thân thể cũng cứng đờ đứng trên mặt đất như một bức tượng điêu khắc hình người.
"Chúng ta cần phải đi thăm hỏi Vạn Chủ một chút, xem ông ta đã chết hay chưa." Hứa Thâm nói. với Nguyên Chủ
Nguyên Chủ gật đầu.
Lúc trước Vạn Chủ chết quá nhanh chóng, bọn họ cảm thấy loại chuyện này có chút giả dối.
Nhưng ở trước mặt loại năng lực khủng bố của Linh Chủ, bọn họ cũng chẳng còn tâm tư nào mà suy nghĩ về chuyện đó.
Hơn nữa, đổi lại là hai người Hứa Thâm bị Linh Chủ tiến đến gần người như vậy, bọn họ có thể giãy giụa được hay không?
Khó mà nói trước được, nhưng đương nhiên, cụ thể là Vạn Chủ còn sống hay đã chết vẫn phải tận mắt nhìn thấy mới yên tâm.