"Hiện giờ không có Linh Chủ, nếu Vạn Chủ còn sống, phỏng chừng chúng ta sẽ phải cẩn thận hơn một chút." Nguyên Chủ nói: "Ông ta nắm giữ hơn một vạn loại năng lực, cũng là một tồn tại vô cùng mạnh mẽ, chẳng qua vừa rồi bị Linh Chủ khắc chế, dù có nhiều năng lực hơn nữa cũng vô dụng, trước mặt lĩnh vực cấm tiệt của đối phương, hết thảy mọi năng lực đều mất đi hiệu lực."
Hứa Thâm gật đầu.
Đúng là năng lực của Linh Chủ rất mạnh, lúc này, hắn cũng có chút tiếc hận vì mình không có nếm thử hai miếng. Chủ yếu là vừa rồi cái chết của Linh Chủ quá mức kỳ lạ, khiến người ta hoài nghi rằng gã đang ấp ủ âm mưu quỷ kế nào đó, lỡ như chỉ vì một chút tham lam mà làm bản thân toi mạng, chẳng phải đã quá ngu ngốc rồi sao?
Nhưng Hứa Thâm cũng chỉ thoáng cảm thấy một chút tiếc hận như thế mà thôi.
Đúng là năng lực của Linh Chủ rất mạnh, nhưng nếu để cho hắn sử dụng, trong khi thân thủ của hắn không mạnh bằng Linh Chủ, chưa chắc đã có thể chiến thắng những quân chủ khác bằng phương thức cận thân bác đấu.
Trừ phi hắn có thể chất chồng vài loại năng lực của bản thân, trong khi cấm tiệt năng lực của người khác.
Nếu có thể làm năng lực của người khác mất đi hiệu lực trong khi bản thân vẫn có thể sử dụng năng lực, chẳng phải đã chân chính vô địch rồi sao?
Nhưng từ trường hợp của Linh Chủ cho thấy, muốn làm được loại chuyện này… rất khó.
Vô cùng có khả năng loại lĩnh vực cấm tiệt này thuộc dạng không phân biệt được địch ta, càng không thể điều khiển được.
Nếu không Linh Chủ kia đâu cần phải khổ luyện bác đấu, chỉ cần bắt mấy con khư tới phục tùng chúng rồi khi chiến đấu, gã làm cho năng lực của người khác mất đi hiệu lực, lại lệnh cho đám khư kia vận dụng năng lực tác chiến.
Làm như vậy chẳng phải có thể phát huy ra năng lực lớn hơn bản thân tự thân bác đấu, có thể miểu sát hết thảy mọi địch nhân hay sao?
Nhưng Linh Chủ không làm như vậy, có thể thấy được rằng loại năng lực này phát huy cực kỳ triệt để, nó sẽ cấm tiệt toàn bộ những năng lực trong phạm vi lĩnh vực của mình.
Hiện giờ thân thể của Linh Chủ đã bị Hải Tước tiêu hóa, Hứa Thâm cũng không thể phân phó Hạ Thông lấy ra ký ức của gã nữa.
Theo tình hình trước mắt, vị quân chủ mạnh nhất độc tài hội nghị này đã hạ màn, ngã xuống rồi.
Trên đường tiến đến Ngu gia, Hứa Thâm và Nguyên Chủ cũng khôi phục lại khư lực của bản thân.
Lại nói, tốc độ khôi phục của hai người bọn họ đều rất nhanh, trừ phi là chiến đấu cường độ cao, mới khiến khư lực hao hết, làm thân thể rơi vào trạng thái mệt mỏi tạm thời, ngược lại, nếu đánh giằng co, quân vương có thể kiên trì rất lâu.
Hai người bọn họ xuống núi, đi đến biên giới thành Vân Trung, lập tức gặp được một nhóm quân vương vẫn còn dừng lại trên đường quan sát. Những người này nhìn thấy Hứa Thâm và Nguyên Chủ, trong lòng đầy kinh ngạc, không nghĩ tới hai người bọn họ vẫn còn sống.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Hứa Thâm và Nguyên Chủ vô cùng tự do tự tại, tựa như đang lững thững đi dạo trong sân vắng, hoàn toàn không giống dáng vẻ cuống quít chạy trốn chết, lập tức khiến bọn họ ý thức được một loại đáp án nào đó rồi.
Nhóm quân vương nhìn thấy hai người bọn họ, đều vội vàng hành lễ, tất cung tất kính.
Hứa Thâm và Nguyên Chủ cũng không để ý đến bọn họ, vẫy vẫy tay vài cái cho có lệ rồi lập tức tăng tốc đi tới Ngu gia.
Nhóm quân vương nhìn thấy hai người bọn họ, cũng nhanh chóng quay về, và đương nhiên, theo bước chân của bọn họ, tin tức này lại dần dần được lan truyền ra ngoài.
Còn có quân vương lén lút phái người bước vào thành Vân Trung tìm hiểu tin tức, muốn biết kết quả chân chính.
Mà ở thời điểm Ngục Chủ đã sớm chạy trốn từ trước, biết được tin Hứa Thâm và Nguyên Chủ còn sống, trong lòng vô cùng kinh hãi, thậm chí còn hoài nghi có phải lỗ tai của mình đã xảy ra vấn đề hay không.
Đối mặt với tên quái vật Linh Chủ kia, vậy mà hai người này còn có thể sống sót?
Có thể đối phương còn có thể lặp đi lặp lại, không ngừng phóng thích loại công kích linh hồn nổ mạnh khủng bố kia hay không?
Trong lúc tin tức này nhhanh chóng lan truyền đi, Hứa Thâm cùng với Nguyên Chủ cũng đi tới Ngu gia.
Ngu gia vốn là gia tộc cổ xưa nhất trong bảy đại gia tộc, bởi vậy khu vực bọn họ quản lý sầm uất phồn vinh vô cùng, pháp luật trong thành sâm nghiêm, trật tự rõ ràng.
Trong đầu Hứa Thâm không khỏi hiện ra một bóng dáng hoạt bát mà xinh đẹp, khóe miệng hắn cũng tự nhiên mà lộ ra một nụ cười.
Tương đối với Linh Chủ, hai người bọn họ đến đây chỉ để xác nhận xem Vạn Chủ kia còn sống hay đã chết, bởi vậy cũng không quá kiêng kị.
Thoạt nghe có vẻ như một vạn loại năng lực rất là hoành tráng, nhưng dưới lĩnh vực tuyệt đối áp chế, một vạn lại đồng nghĩa với không.
Rất nhanh, hai người đã đi vào khu nhà chính của Ngu gia.
Nơi này là một dãy lầu ngăn nắp, nhưng chiếm diện tích đất cực kỳ rộng lớn, gần bằng diện tích của toàn khu Hắc Quang.
Đại khái là dọn vào sống ở nơi này sẽ được trải nghiệm loại cảm giác ở trong nhà nhưng vẫn cần dùng xe để di chuyển.
Hai người Hứa Thâm tránh khỏi đám thủ vệ tầng tầng lớp lớp, lập tức đi vào tòa nhà trung tâm bên trong Ngu gia từ tầng thứ tư của Khư giới.
Ở trong này, hai người gặp được vị quân vương đầu tiên của Ngu gia.
"Là mấy người..." Vị quân vương nọ lập tức cảm nhận được hai luồng khí tức nhanh chóng tới gần từ tầng sâu trong Khư giới, rồi chờ đến khi thấy rõ gương mặt của Hứa Thâm và Nguyên Chủ, trong lòng lập tức kinh ngạc không thôi.
Hiển nhiên người nọ không ngờ lại có hai vị quân chủ cùng nhau đến thăm Ngu gia như vậy, tình huống này có chút long trọng quá mức rồi.
"Để cho toàn bộ quân vương của Ngu gia tập hợp lại đây. Vạn Chủ đâu rồi, tiện thể cũng bảo chân thân của ông ta lộ diện luôn đi." Nguyên Chủ lạnh nhạt phân phó một tiếng.
Rõ ràng đôi bên cùng là quân vương, nhưng tư thế của gã lại mang theo khí chất của người bề trên, đứng ở trên cao nhìn xuống.
Sắc mặt của vị quân vương Ngu gia trước mắt khẽ biến, lập tức nói: " không phải Vạn Chủ đã bị Linh Chủ giết chết rồi sao? Chẳng lẽ hai vị tới đây là muốn hoàn toàn tiêu diệt Ngu gia chúng ta, nhưng mấy năm nay Ngu gia chúng ta ở trong nội thành vẫn luôn cần cù, chăm chỉ, yêu dân như con, khu chúng ta quản lý..."