Nghe được lời nói của Hứa Thâm, sáu vị quân vương đều không trả lời, nhưng im lặng lại chính là đáp án của bọn họ.
"Thôi, mấy người đã không biết hành tung của Vạn Chủ, thì có giết mấy người cũng chẳng mang lại một chút ý nghĩa gì. Sau này, mấy người phụ trách trấn thủ biên quan. Còn ông, cứ tiếp tục ở bên cạnh Nam Ngưng đi, đừng để cô ấy bị thương." Hứa Thâm lắc lắc đầu, nói với mấy người bọn họ.
Sáu người kia đều vô cùng sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới Hứa Thâm lại buông tha cho bọn họ một cách dễ dàng như vậy.
Trên thực tế, bọn họ đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý chịu chết rồi, cố gắng đến tận bây giờ chỉ vì muốn màn diễn này chân thật hơn một chút mà thôi. Hiện giờ đã bị Hứa Thâm vạch trần, vốn tưởng rằng Hứa Thâm sẽ trực tiếp xé rách da mặt, ai ngờ hắn lại giơ cao đánh khẽ.
Nguyên Chủ nghe được lời nói của Hứa Thâm, khẽ nhíu mày hỏi: "Bỏ qua cho bọn họ như vậy sao?"
"Giết chóc không có ý nghĩa." Hứa Thâm khẽ lắc đầu.
Vốn dĩ đám quân vương Ngu gia trước mắt cũng chẳng tạo thành uy hiếp được cho bọn họ, thả người đi cũng không cần lo lắng đối phương sẽ trả thù về sau.
Huống chi 1500 năm sau, thế giới này sẽ hoàn toàn biến mất, chỉ có thành Thần mới là lối ra, cho bọn họ sống thêm một đoạn thời gian nữa, hắn cũng chẳng mất cái gì.
Mấu chốt nhất chính là, Hứa Thâm không muốn làm Nam Ngưng quá mức đau khổ.
Chung quy lại, vẫn là trái tim của cô gái ấy tinh khiết vô cùng, nếu có lựa chọn, Hứa Thâm cũng rất muốn sống một lần như Nam Ngưng. Cô gái ấy luôn nghiêm túc với con đường mình đang đi, không ngừng hướng tới phía trước, kiên định thành lập trật tự, cũng như khởi xướng trật tự.
Đúng vậy, hắn thực sự nghĩ rằng một thế giới mà tất cả mọi người đều an phận thủ thường… thật là tốt!
Chỉ tiếc đây là chuyện vĩnh viễn không thể xảy ra.
Bởi vì ngay khi quy tắc được thành lập nên, nó đã mang theo ý nghĩa rằng, ở bên trên quy tắc ấy là có một bộ phận người điều khiển.
Mà những người này chẳng những nắm trong tay quyền khống chế và sửa chữa quy tắc, bọn họ còn có thể che đậy quy tắc, thậm chí là không thèm để ý đến quy tắc.
An phận thủ thường chỉ biến bản thân trở thành một con heo đợi bị làm thịt mà thôi.
Điều tốt đẹp cần cả cộng đồng thành lập, và khi chỉ một bộ phận người theo đuổi nó, thứ mà bọn họ nhận được chỉ có kết cục bi thương mà thôi.
Nguyên Chủ thấy Hứa Thâm đã làm ra quyết định, cũng không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt sáu người đối diện không ngừng chớp động, tới lúc này, bọn họ mới ý thức được rằng, có vẻ như trong hai vị quân chủ trước mắt, Hứa Thâm lại là người nắm quyền chủ đạo.
Chuyện đã đến nước này, bọn họ vốn chẳng mong mỏi gì nhiều, cho nên với bọn họ, Ngu gia bình yên vô sự đã là chuyện tốt đến không thể tốt hơn được rồi.
"Chúng ta không phá dỡ nhà của Vạn Chủ, nhưng làm thế này, theo cảm nhận của Vạn Chủ, khẳng định là ông ta còn thấy khó chịu hơn là mọi thứ bị trực tiếp phá hủy đi." Hứa Thâm nở nụ cười, vui vẻ nói: "Có nhà mà không thể trở về, hẳn là ông ta đang uất ức lắm."
Nguyên Chủ suy nghĩ một lát, cũng lập tức nở nụ cười.
Sau khi đối phó xong với sáu vị quân vương trước mắt, Hứa Thâm để cho Nguyên Chủ quay về thành Vân Trung trước, mà hắn lại phân phó lão giả mặc áo đuôi tôm dẫn đường.
Nếu đã đến đây rồi, hắn cũng nên đi qua gặp gỡ Nam Ngưng một lần.
Tuy cô gái kia sinh ra tại Hoàng Kim Hương[1], nhưng tại thời khắc mấu chốt lại bị tổ phụ vứt bỏ, ngay cả lão giả mặc áo đuôi tôm làm bạn bên cạnh nhiều năm, vừa rồi cũng có chút tâm tư muốn lợi dụng cô ấy để làm Hứa Thâm mềm lòng.
Hiển nhiên, ở thời khắc mấu chốt, cái gọi là tình cảm ngày thường kia cũng chỉ mỏng manh, chạm vào là vỡ nát như tờ giấy đã cháy thành tro.
Ngẫm lại, cô ấy cũng có chút đáng thương.
- Hoàng Kim Hương, nó chỉ khác El Dorado - 黄金国 có một chữ thôi, mà mọi người biết đấy, El Dorado hay đất nước bằng vàng chính là truyền thuyết về thành phố vàng. Nó là một thành phố thuộc về người Inca nằm trong khu rừng già Amazon của Nam Mỹ, mà theo nhiều nhà thám hiểm cho rằng đây là thành phố có chứa rất nhiều vàng. Trong tiếng Tây Ban Nha từ gốc "El Dorado" có nghĩa là "dát vàng".
Nên theo mình, tác dùng từ này để chỉ cuộc sống nhưng lụa, sang giàu, dù địa danh Hoàng Kim Hương kia là có thật nhá, nó nằm ở góc Tây Bắc thị trấn Thụy Xương, thành phố Cửu Giang, tỉnh Giang Tây, nhưng nay đã bị xóa bỏ rồi.
Được lão đầu mặc áo đuôi tôm dẫn đường, Hứa Thâm nhanh chóng xuyên qua nội viện, đi tới bên ngoài khu vực dành cho thế hệ con cháu ở lại, cũng chính là nơi ở của Nam Ngưng.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã tiến vào rồi dừng lại ngay trước một căn biệt thự mái nhọn độc lập.
Chung quanh có trồng mấy cái cây xanh bóng mát, bên trên còn buộc cả bàn đu dây, ngay bên cạnh là một cái ao nhỏ, nhưng bên trên hoàn toàn không có lá rụng, nước ao trong suốt, dường như nơi này thường xuyên được người dọn dẹp.
Hoàn cảnh thoải mái trước mắt làm Hứa Thâm không khỏi lộ ra nụ cười ngầm hiểu, xem ra Nam Ngưng đúng là hòn ngọc quý trên tay Vạn Chủ,.
Tuy vào thời khắc mấu chốt, cô ấy bị ông ta không chút do dự ném đu, nhưng cuộc sống ngày thường hoàn toàn không bạc đãi.
"Những người khác đều ở bên trong biệt thự liền kề, chỉ có một mình tiểu thư sống tại biệt thự độc lập, chính vì không muốn người khác quấy rầy quá trình nghiên cứu của tiểu thư." Lão giả mặc áo đuôi tôm vừa dẫn đường vừa giải thích.
Hứa Thâm gật gật đầu, hai người bọn họ quan sát từ trong Khư giới, chỉ thấy bên ngoài căn biệt thự kia có thủ vệ trảm khư, còn bên trong có tới bảy, tám người hầu.
Có người đang bận việc trong phòng bếp, hồn nhiên không biết một khắc trước, suýt chút nữa thì Ngu gia bị giết tộc.
Mà trên lầu hai biệt thự, bên trong một căn phòng được bố trí vô cùng tinh tế, trang nhã, Nam Ngưng mặc váy màu lục đậm, phối hợp với áo khoác màu nâu, đang ngồi bên cửa sổ đọc sách. Vẻ mặt vô cùng chuyên chú, hoàn toàn không hay biết khung cảnh hỗn loạn bên ngoài.
Hứa Thâm và lão giả mặc áo đuôi tôm trực tiếp xuyên qua cửa sổ, bước vào trong phòng. Lão giả mặc áo đuôi tôm muốn lên tiếng, nhưng bị Hứa Thâm ngăn cản.