Hai người lặng lẽ đứng một bên, Hứa Thâm vòng quanh cửa sổ đi đến phía đối diện, nhìn thấy Nam Ngưng đang lật xem một cuốn sách có tên là "Tính tất yếu tồn tại của luật pháp".
Không bao lâu sau, Nam Ngưng đọc đến hàng chân mày nhíu chặt, trực tiếp gấp cuốn sách kia lại.
"Quá mức võ đoán." Nam Ngưng nhẹ nhàng buông một câu nhận xét về nội dung trong sách rồi lắc lắc đầu.
Tác giả của cuốn sách vừa rồi tôn sùng luật pháp quá mức, đối phương cho rằng luật pháp là thứ cao hơn hết thảy mọi điều trên thế gian này, thậm chí còn cao hơn lễ tiết và đạo đức.
Dù Nam Ngưng cũng tôn sùng luật pháp, nhưng lại không mấy tán thành thứ luận điểm như vậy ở bên trong cuốn sách kia.
Cô còn mơ hồ nhớ được những lời mà người thanh niên thành Để nọ đã từng nói với mình, bao gồm cả rất nhiều chuyện mà bản thân cô được tận mắt chứng kiến nữa.
"Đa số những người không hiểu luật pháp thì có tình."
"Trong khi số ít người hiểu được luật pháp, lại vô tình."
Nam Ngưng đứng dậy, chuẩn bị đi đổi một quyển khác trên giá sách thì đúng lúc này, Hứa Thâm cùng với lão giả mặc áo đuôi tôm lại trực tiếp hiện thân, buông xuống ngay trước mắt cô ấy.
Nam Ngưng bị hai người bỗng nhiên xuất hiện ấy dọa cho sợ tới mức nhảy dựng, suýt chút nữa cô ấy đã đụng thẳng vào người Hứa Thâm rồi. Chờ đến khi nhìn rõ dáng vẻ của Hứa Thâm, cô ấy lập tức sửng sốt, lại có chút kinh ngạc mà trợn to đôi mắt, nói: "Là anh sao?"
Hứa Thâm cười cười, nói: "Đã lâu không gặp."
Nam Ngưng ngẩn người một thoáng, nhưng rất nhanh đã mừng rỡ nói: "Làm sao mà anh có thể đến đây được? Hồng quản gia, là ông đưa anh ấy đến đây sao?"
Ngoài mặt lão giả mặc áo đuôi tôm chỉ hiền hòa tươi cười, nhưng trong lòng lại vô vàn chua xót.
"Cô vẫn còn nhớ tôi sao? Mấy năm không gặp, chuyện học tập luật pháp của cô thế nào rồi?" Hứa Thâm cười cười.
"Lời này phải là tôi nói mới đúng, anh vẫn còn nhớ tôi sao?" Nam Ngưng nói đến đây, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: "Không phải anh gặp được khó khăn gì đó chứ? Nếu có thì cứ thoải mái nói ra đi, nếu có thể giúp được, tôi nhất định sẽ giúp."
Một người bạn đã lâu chưa gặp, lại bỗng nhiên đến tìm mình, khả năng cao là tới xin giúp đỡ rồi.
Hứa Thâm cười cười, dù bị Nam Ngưng hiểu lầm, nhưng phản ứng của cô ấy vẫn khiến trong lòng hắn vô cùng ấm á. Đổi lại là người bên ngoài, sau khi đoán được lý do ấy, khẳng định là bọn họ sẽ tránh né không kịp, chứ ai hơi đâu mà nhiệt tình hỏi han giống cô gái này chứ?
"Không có gì, tôi chỉ thuận đường đến thăm cô thôi." Hứa Thâm nói.
Nam Ngưng lắc đầu nói: "Anh đừng ngượng ngùng. Lúc trước, ngay cả bí thuật tôi cũng có thể tặng cho anh thì hiện giờ có khó khăn gì anh cứ nói đi. Anh đó nha, đừng coi thường tôi. Tuy tôi không phải trảm khư giả, nhưng lại có thể nhờ Hồng quản gia hỗ trợ. Ông ấy rất lợi hại đó."
Lão giả mặc áo đuôi tôm vô cùng xấu hổ, ở trước mặt Hứa Thâm, làm sao ông ta dám nhận mình lợi hại đây?
"Thực sự không có chuyện gì mà, tôi chỉ thuần túy muốn đến thăm cô thôi, ngược lại là cô, cô có gì cần tôi hỗ trợ không?" Hứa Thâm hỏi.
Nam Ngưng hoài nghi nhìn Hứa Thâm: "Anh thực sự không gặp phải khó khăn?"
"Tiểu thư, Hứa tiên sinh nay đã khác xưa rồi." Lão giả mặc áo đuôi tôm vội vàng nói.
Nam Ngưng thấy Hồng quản gia cũng nói như vậy, chỉ có thể tin tưởng lời nói của hai người này. Sau đó, cô quay sang nói với Hứa Thâm: "Lại nói, tôi đang dự tính chừng nửa năm sau, sẽ đi một chuyến đến chỗ của anh đó. Tôi đã biên soạn xong phiên bản luật pháp mới rồi, là chuyên môn biên soạn vì vụ dân, chuyên môn bảo vệ quyền lợi cho bọn họ, nhưng nhất định phải trao đổi cùng thành chủ ở đó mới được, cũng không biết đối phương có chịu dùng hay không."
"Khẳng định là người nọ nguyện ý. Tôi rất quen thuộc với thành chủ ở nơi đó, cô chỉ cần đi qua để ý chuyện này là được." Hứa Thâm cười nói.
Nam Ngưng kinh ngạc hỏi lại: "Thật ư?"
Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của Hứa Thâm, Nam Ngưng mới phát hiện ra, hình như hắn đã thật sự thay đổi rồi, nhìn qua càng thêm trầm ổn, nội liễm hơn lúc trước, thậm chí còn có một loại cảm giác đặc biệt uy nghiêm, trong lúc hoảng hốt, cô còn tưởng mình đang đối mặt với gia chủ.
Cô lắc lắc đầu, muốn xua tan loại suy nghĩ kia, lại nói với Hứa Thâm: "Vậy một lời đã định, nói lời phải giữ lấy lời, chúng ta ngoéo tay."
Hứa Thâm cười cười, cũng đưa tay tới móc ngoéo cùng cô ấy: "Khẳng định là sẽ giữ lời."
Trong lòng lão giả mặc áo đuôi tôm tràn đầy tiếc nuối. Lão cũng không nghĩ tới, đứng trước cơ hội ngàn năm một thuở này, mà tiểu thư chỉ đưa ra một cái thỉnh cầu vô vị như vậy, đúng là lãng phí mà.
Nhưng lão đứng ở một bên lại không dám lên tiếng nhắc nhở, tránh chọc cho Hứa Thâm không vui.
Hứa Thâm ở lại hàn huyên cùng Nam Ngưng một lát, rồi lấy cớ mình còn có việc, để nói lời từ biệt với cô.
Lão giả mặc áo đuôi tôm tự mình đưa tiễn, Hứa Thâm không chút khách khí lên tiếng phân phó đối phương, để lão đi một chuyến đến sở Tài Quyết trong nội thành, trực tiếp bổ nhiệm Nam Ngưng làm đại thần quan.
Phải biết rằng, đại thần quan có tư cách tham dự biên soạn luật pháp các thành.
Thầy của Nam Ngưng cũng là một vị đại thần quan, mà Nam Ngưng, mặc dù có bối cảnh, nhưng gia tộc của cô cũng không vì một chuyện thế này mà quá mức lợi dụng đặc quyền.
Bởi vậy với kinh nghiệm của Nam Ngưng, kể cả khi cô ấy đi con đường nhanh nhất, cũng cần phải lăn lộn thêm hai năm nữa, mới có thể đạt đến chức vị này.
Mà Hứa Thâm lại mặc kệ tất cả, trực tiếp cho cô ấy nhảy dù xuống rồi.
Lão giả mặc áo đuôi tôm được Hứa Thâm phân phó, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng.
Rõ ràng là Hứa Thâm không có ý định lộ ra thân phận với Nam Ngưng, điều này cho thấy giao tình giữa hai người bọn họ khá là thuần túy, nhưng cũng chính vì vậy mà Ngu gia bọn họ không thể dựa vào mối quan hệ này mà nhận được ân huệ nào khác.
Có điều, bọn họ vẫn có thể giữ vững được, không để bị diệt tộc, đã là may mắn lắm rồi.
Hứa Thâm rời khỏi Ngu gia, tìm một chiếc xe ven đường, rồi đi thẳng về phía thành Vân Trung.