Trên đường đi qua từng tòa thành khu, bỗng nhiên, Hứa Thâm lại nhìn thấy một tòa kiến trúc mang tính tiêu chí rõ ràng, trong lòng lập tức khẽ động.
Gần như ngay lập tức, hắn lại nghĩ đến mình vẫn còn một chuyện vô cùng quan trọng chưa có đi làm.
Rất nhanh, Hứa Thâm dứt khoát xuống xe giữa đường, nhanh chóng đi tới tổng giáo của giáo hội Nguyệt Quang.
Lại nói, tồn tại sau lưng giáo hội Nguyệt Quang là Thần Chủ, có quân chủ làm chỗ dựa vững chắc, giáo hội Nguyệt Quang này chính là đệ nhất tôn giáo của nội thành, những giáo hội nhỏ khác chỉ có thể hoạt động trong quy mô nhỏ, chỉ cần thế lực hơi lớn một chút, sẽ bị ngầm chiếm đoạt hoặc xoá sạch.
Đoạn thời gian trước, Hứa Thâm có đến giáo hội Nguyệt Quang đòi người, bị đối phương ngăn lại, nhưng hắn của hiện giờ, đã khác lúc trước rồi.
Thời điểm này, sắc trời đang bước vào chạng vạng, quang mang ấm nóng xuyên thấu qua sương mù, khiến cho những kiến trúc bên trong nội thành được khoác lên một tầng ánh sáng màu da cam mông lung, huyền ảo.
Âm thanh tụng niệm truyền ra từ bên trong giáo đường nhỏ…
Hứa Thâm hành tẩu ở tầng thứ tư trong Khư giới trung, lập tức xuyên qua giáo đình kiến trúc, đi tới nhà thờ lớn phía trên.
Ở trong này, Hứa Thâm thấy được giáo đường toàn cảnh, tầng dưới chót đại sảnh là tín đồ bình thường, lầu hai là nhân viên đương chức của giáo đình, đang khuân vác giáo điển, còn có người châu đầu ghé tai với điệu bộ vô cùng mờ ám cùng nữ tu sĩ ở góc cổng vòm.
Dưới lòng đất giáo đường, còn có một gian phòng hình phạt u ám.
Đôi mắt Hứa Thâm khẽ nheo lại, tầm nhìn dừng lại trên tầng cao nhất của giáo đường. Có hai vị quân vương ở nơi đó cũng chú ý đến hắn, bọn họ đang nhanh chóng bước qua bên này.
"Người tới là... Quân chủ?" Chờ đến khi thấy rõ gương mặt của Hứa Thâm, hai người này lập tức sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi kinh hãi, vội vàng hành lễ.
Hứa Thâm lặng lẽ nhìn phản ứng từ tức giận chuyển thành kinh hoảng trên gương mặt hai người bọn họ, tâm trạng không hề dao động.
Thời thế thay đổi, nay đã khác xưa, Linh Chủ chết rồi, cho nên toàn bộ nội thành bao la trước mắt, thậm chí là cả hội nghị, đều do một mình hắn định đoạt.
Trong khi không chú ý, hắn đã đi đến vị trí tối cao rồi.
Nhưng phong cảnh khi đăng đỉnh lại chẳng mang đến cho Hứa Thâm cảm tưởng trước mắt mình rộng mở sáng ngời…
Nói cách khác, đứng ở nơi này, chỉ mang đến duy nhất một ý nghĩa, đó là hắn của thời điểm hiện giờ, không cần phải kiêng kỵ bất kỳ ai nữa.
Nhưng ở sâu trong đáy lòng, hắn vẫn còn những băn khoăn khác tồn tại.
Ví dụ như đến khi nào vị Thần ở chỗ sâu trong hang động hư thối sẽ rời đi?
Ví dụ như những vị Thần vẫn đang bị chôn vùi bên trong biển khư, có thể rời khỏi biển khư hay không?
Đến đây, Hứa Thâm thu hồi suy nghĩ của mình, mở miệng nói với hai người trước mặt: "Giáo hoàng của mấy người đâu? Để cho hắn đến gặp tôi."
Hai người kia liếc nhau, trong lòng có chút thấp thỏm không yên, hoàn toàn không biết Hứa Thâm đến đây với mục đích là gì.
Phải biết rằng, Thần Chủ - tồn tại chống lưng cho giáo hội bọn họ - đã bị Hứa Thâm đánh bại, còn giết chết rồi.
Thêm nữa, đã đến thời điểm này, bọn họ cũng sớm biết được kết quả của trận chiến tại thành Vân Trung lúc trước, Hứa Thâm và Nguyên Chủ có thể còn sống đi ra, đương nhiên là Linh Chủ thất bại rồi.
Về phần Linh Chủ còn sống hay đã chết cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"Giáo hoàng không thích ở một chỗ, thường xuyên một mình ra ngoài du lịch, cũng không biết ngài đã đi đâu rồi. Chúng tôi khó mà báo cho ngài biết được." Rất nhanh, một vị quân vương trong đó thật cẩn thận lên tiếng trả lời.
Hứa Thâm lạnh nhạt nói: "Trong nửa canh giờ, nếu Giáo hoàng không xuất hiện trước mặt tôi, mấy người sẽ biến mất khỏi cõi đời này."
Hắn cất giọng lạnh nhạt, tựa như đang kể một câu chuyện rất bình thường, nói xong lại tự mình bước lên tầng đỉnh của giáo đường, ngồi xuống trong căn phòng được trang hoàng với phong cách cổ xưa, mang theo khí tức giáo đình đậm đặc.
Con ngươi trong mắt hai vị quân vương lập tức co rút lại.
Lời nói của Hứa Thâm làm bọn họ sợ đến dựng tóc gáy, nhưng đương nhiên không một ai dám hoài nghi tính chân thực của lời nói này.
"Tôi, chúng tôi lập tức đi tìm." Hai vị quân vương vội vàng nói.
Hứa Thâm vung tay lên, cũng không lo lắng hai người này sẽ nhân cơ hội chạy trốn. Bởi vì một khi bọn họ lựa chọn chạy trốn, sẽ không còn cơ hội để hiện thân nữa, cả cuộc đời này đều phải trốn chui trốn lủi, lang thang tại nơi hoang dã.
"Ừm? Anh là?" Trong thời gian Hứa Thâm lặng lẽ chờ đợi hai người bọn họ, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục của nữ tu sĩ đi đến, nhìn thấy Hứa Thâm đang ngồi tại vị trí của Giáo hoàng, trong lòng không khỏi kinh ngạc, vội vàng nói: "Anh là ai, lại dám khinh nhờn Thần tọa của Giáo hoàng?"
"Thần tọa sao? Thần tọa là chỗ ngồi dành cho Thần, Giáo hoàng của mấy người cũng xứng gọi là Thần sao?" Hứa Thâm có chút hứng thú nói.
Nữ tu sĩ nọ vô cùng giận dữ, quát lên: "Lớn mật, tôi lập tức gọi người, thủ vệ..."
Nhưng lời còn chưa nói xong, đột nhiên chất giọng khàn đặc, nói không nên lời.
Chỉ thấy … đột nhiên từ trong miệng cô ta lại mọc đầy tóc. Từng sợi tóc màu đen giống như tảo biển không ngừng chui từ bên trong ra ngoài, che phủ toàn bộ khuôn mặt bên ngoài, sau đó đan vào nhau như những ngón tay, vuốt ve đôi mắt, tựa như muốn từ từ lấp kín cả đôi mắt kia.
"Đừng giết cô ta." Hứa Thâm khẽ lắc đầu, lại nói với nữ tu sĩ nọ: "Giáo điển của mấy người ở đâu? Lấy ra cho tôi xem. Vị Thần mà mấy người đang thờ phụng có từng hiển lộ bao giờ chưa?... Thôi quên đi, Hạ Thông."
Một bóng người lập tức hiện ra bên cạnh hắn, Hạ Thông hiểu ý, lập tức bay vút tới, trực tiếp chui vào bên trong ký ức của nữ tu sĩ kia.
Chỉ chốc lát sau, gã lại chuyển hướng quá đột ngột, lập tức rời đi, bày ký ức đã sưu tầm được ra trước mặt Hứa Thâm.
Từ trong ký ức của nữ tu sĩ nọ, Hứa Thâm đã nhìn thấy rất nhiều hình ảnh ướt át, nóng bỏng.
Hóa ra nữ tu sĩ này chính là Thánh nữ của giáo đình, nhưng bên trong quá trình này, cô ta lại dây dưa với rất nhiều trảm khư giả hình thái thứ hai, còn có một vài lão nhân đã sớm về hưu nữa, bởi vậy mà không ngừng lăn lộn leo lên vị trí khá cao trong giáo hội.