Ngoại trừ triều bái, nữ tu sĩ này còn có những công việc chính cần phải làm hàng ngày. Thậm chí cô ta còn từng sẩy thai, từng bỏ thuốc hãm hại những nữ tu sĩ khác, nhưng Hứa Thâm đều trực tiếp nhảy qua mấy loại chuyện kiểu như thế này.
Hắn lật xem toàn bộ ký ức một lần, nhưng ở bên trong, lại không nhìn thấy manh mối hoặc là trí nhớ về sự kiện Thần hiển lộ, chỉ có một chuyện duy nhất có liên quan đến Thần chính là nghi thức bái Thần nghe được từ trong miệng Giáo hoàng.
Nhưng chỉ có hình thái thứ hai, cộng thêm những người từng có cống hiến thật lớn cho giáo hội, mới có thể tham gia. Hầu hết những nữ tu sĩ như cô ta đều không đủ tư cách.
Đương nhiên vẫn có trường hợp đặc biệt.
Trong ấn tượng của nữ tu sĩ trước mắt, có vài vị Thánh nữ đã trở thành hình thái thứ hai cũng được tham gia nghi thức bái Thần, sau đó, bọn họ đều trở thành giáo chủ trong giáo, trực tiếp được lên làm tổng tài [1] của một khu.
[1]: thường thì từ "tổng tài" này được hiểu là chủ tịch, người chịu trách nhiệm của một tổ chức nào đó. Trong này, nó có nghĩa là người đứng đầu, người quản lý.
Mà hiện tại, nữ tu sĩ này chỉ vừa vặn dừng lại ở cấp bậc thư ký của chủ quản tổng bộ, thua kém đối phương khá xa. Hơn nữa, chức vị hiện tại, còn phải dựa vào quá trình cô ta cố gắng hằng ngày mới có thể đoạt được.
"Nghi thức bái Thần..." Hứa Thâm khẽ nhướng mày.
Tựa như bên trong giáo hội Nguyệt Quang này cũng có một vài bí mật gì đó. Nghi thức bái Thần này vô cùng thần bí, và nữ tu sĩ trước mắt này còn chưa được nó chứng kiến bao giờ.
Lại nói, từ sau khi biết được trên thế giới này còn có Thần tồn tại, Hứa Thâm bắt đầu có chút mẫn cảm với chữ "Thần" này.
Có lẽ ở sau lưng giáo hội Nguyệt Quang thật sự có một vị Thần!
Trong lúc Hứa Thâm trầm tư suy nghĩ, không bao lâu sau, trong không khí sinh ra vài tiếng rít như ai đó đang chạy như bay đến.
Hứa Thâm ngước mắt nhìn lên, lập tức trông thấy một bóng người cao lớn mặc Thần bào đang vội vàng chạy tới. Ở phía sau lưng người này còn có năm vị quân vương đi theo, Hai trong số năm vị ấy chính là hai người lúc trước từng được phái đi tìm kiếm Giáo hoàng.
Thực hiển nhiên, giáo hội Nguyệt Quang này hoàn toàn không biết dụng ý của Hứa Thâm, bởi vậy không có trực tiếp lựa chọn con đường bỏ chạy trốn chết.
"Quân chủ." Vừa nhìn thấy Hứa Thâm đang ngồi trên Thần tọa, ánh mắt Giáo hoàng khẽ biến, vội vàng dẫn theo năm vị quân vương chạy tới, lập tức buông xuống trong hiện thực, cung kính nói: "Không biết quân chủ đến đây nên không có từ xa tiếp đón, mong quân chủ thứ tội."
"Ừm?" Ánh mắt Hứa Thâm nhìn lướt qua năm vị quân vương sau lưng Giáo hoàng, nhưng không trông thấy gương mặt mình quen thuộc, không khỏi cười cười: "Hẳn là bên trong Giáo hội Nguyệt Quang không chỉ có một chút quân vương như thế này, những người khác đâu rồi? Gọi tất cả đến đây đi."
Giáo hoàng và năm vị quân vương khác lập tức biến sắc mặt. Đứng trước sáu vị quân vương như bọn họ, vậy mà Hứa Thâm vẫn có thể ung dung thản nhiên như cũ, chỉ tính riêng phần khí độ quân chủ này thôi, cũng đủ khiến bọn họ cảm thấy áp lực lớn lao rồi, cũng ý thức được sự chênh lệch to lớn giữa hai bên.
"Xin hỏi quân chủ có gì cần phân phó? Từ trước kia, giáo hội Nguyệt Quang đã nguyện trung thành với hội nghị thì sau này, giáo hội Nguyệt Quang vẫn sẽ trung thành với hội nghị, chỉ cần quân chủ ngài nói một câu, toàn bộ chúng ta đều nguyện để ngài sai khiến."
Ngoài mặt Giáo hoàng cúi đầu thật thấp, nhưng trong lòng lại không khỏi xuất hiện một ý niệm mà ngay bản thân gã cũng phải cảm thấy sợ run cả người.
Chẳng lẽ Hứa Thâm muốn một lưới bắt hết toàn bộ quân vương của giáo hội Nguyệt Quang?
"Hiện tại tôi đang phân phó cho anh đi tập hợp tất cả quân vương của giáo hội Nguyệt Quang tới đây, bên trong có người quen của tôi đó." Hứa Thâm mỉm cười nói.
Ánh mắt Giáo hoàng khẽ biến, gã lập tức ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, cuối cùng mới hít sâu một hơi, thấp giọng phân phó một vị quân vương phía sau mình vài câu.
Quân vương kia có chút sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng nhận lời, sau đó không quên hành lễ cáo lui cùng Hứa Thâm, mới vội vàng chạy đi.
Hứa Thâm nghe được lời dặn dò của Giáo hoàng, khẽ nheo mắt nói: "Hẳn là trong tay Giáo hoàng có thủy tinh Linh Bí? Để tôi đoán xem anh là số mấy nào. Ừm, chắc anh cũng biết tôi là số mười rồi nhỉ?"
Hắn là chuyện số mười đã sớm bại lộ, cũng không còn là bí mật gì nữa, nhưng cũng chẳng sao, đi đến một bước này rồi Hứa Thâm cũng không thèm để ý đến nó.
Nói thật, dù báo cho toàn thiên hạ biết trong tay hắn có một viên thủy tinh Linh Bí, cũng không một ai dám mơ ước đâu.
Đây là cảm giác an toàn do thực lực mang đến.
Giáo hoàng cười khổ, ánh mắt biến ảo một chút, mới cắn răng nói: "Quân chủ, tôi là số một "
"Số một..." Ánh mắt Hứa Thâm vẫn thản nhiên, nhẹ nhàng như bình thường.
Nhìn thấy phản ứng của Hứa Thâm, trong lòng Giáo hoàng âm thầm cười khổ, may mà gã nói sự thật, bởi vì… có vẻ như Hứa Thâm đã sớm hoài nghi từ lâu rồi.
Đúng là Hứa Thâm đã sớm đoán được thân phận đại khái của Giáo hoàng rồi.
Lúc trước, khi hắn xin số một giúp đỡ, đối phương lại lập tức hỗ trợ được ngay, có thể thấy được mối quan hệ giữa số một và giáo hội Nguyệt Quang tuyệt không đơn giản.
Tuy số một từng nói, để hoàn thành chuyện đó, gã đã phải trả cái giá khá lớn, phải vận dụng rất nhiều mối quan hệ, nhưng hiện giờ xem ra, câu nói ấy chỉ đơn giản là che giấu thân phận mà thôi.
Trên thực tế, gã chỉ cần phân phó một câu, là dễ dàng trả lại nhân tình cho hắn.
"Thừa dịp người còn chưa đến, chúng ta tâm sự về nghi thức bái Thần đi." Hứa Thâm nói.
Sắc mặt Giáo hoàng khẽ biến, một vị quân vương phía sau gã cũng biến sắc, vội vàng thấp giọng nói: "Giáo hoàng, bái Thần là bí ẩn hạch tâm của giáo ta, liên quan đến Nguyệt Chủ."
"Ai cho anh nói chuyện?" Đôi mắt Hứa Thâm chuyển động, lập tức nhìn về phía vị quân vương kia.
Vị quân vương kia ngẩn ra, sắc mặt lại biến đổi, lập tức cúi đầu, nhưng ngay khoảnh khắc đó vẫn không quên dùng ánh mắt đầy khuyến cáo liếc nhìn Giáo hoàng một cái.
Đúng vào lúc này một tiếng xé gió vang lên, vị quân vương vừa cúi đầu xuống, chợt ngẩng đầu dậy, lại nhìn thấy một giọt máu tươi vừa bay vụt đến. Sắc mặt gã khẽ biến, vội vàng thi triển năng lực trốn tránh.