Nhưng ngay sau đó, một luồng lực lượng áp chế khủng bố bao phủ đến.
Thân thể quân vương nọ lập tức nặng nề như vừa rơi thẳng xuống biển sâu, hành động vô cùng chậm chạp, thậm chí cả năng lực cũng yếu dần tựa như đã biến mất rồi.
Gã hoảng sợ vô cùng, vội vàng đưa mắt nhìn về phía Hứa Thâm.
"Dám trốn không?" Hứa Thâm cũng bình tĩnh nhìn gã.
Quân vương nọ không nhìn thấy sát ý từ trong đáy mắt Hứa Thâm, nhưng thứ mà gã nhìn thấy lại là tịch mịch, còn đáng sợ hơn cả sát ý.
Ánh nhìn kia vô cùng lạnh lùng, hờ hững, tựa như thứ ở trước mặt hắn chính là vật chết, chứ hoàn toàn không phải một con người đang sống sờ sờ...
"Không, đây là hiểu lầm, đừng..." Quân vương nọ vô cùng hoảng sợ, gã vội vàng kêu to, đồng thời cũng ném ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Giáo hoàng, cùng với một vị quân vương có quan hệ rất tốt với gã, đang ở ngay bên cạnh.
Nhưng thứ mà gã trông thấy lại chính là cái nhìn đầy run sợ của Giáo hoàng, tựa như ngay cả đối phương cũng thấy kiêng kỵ với tình cảnh trước mắt này, mà những vị quân vương khác cũng không khỏi lộ ra ánh mắt sợ hãi, thậm chí vị quân vương vốn kết giao cùng gã cũng nhanh chóng lui về phía sau nửa bước.
Nửa bước này như cứa vào lòng gã, cả cõi lòng tràn ngập bi thương.
Nhưng đối mặt với công kích do giọt máu tươi vữa nãy giãn nở tạo thành một bàn tay máu to lớn, không ngừng đè xuống, quân vương nọ tuyệt đối không cam lòng để cuộc đời mình kết thúc như vậy. Gã rít gào, trực tiếp kích phát khư lực toàn thân, thi triển ra toàn bộ năng lực của chính mình.
Hô!
Một cái bóng màu đen nhanh chóng xuất hiện từ sau lưng gã, đôi cánh dang rộng, rõ ràng là một luồng hư ảnh của thiên sứ hắc ám.
Đôi cánh của thiên sứ nọ có màu tối đen, y hệt một con quạ, nhưng phần cổ, xương quai xanh lại trắng như tuyết.
Màu trắng này không phải là màu của làn da, mà là màu bạc của kim loại.
Vị thiên sứ nọ mang một cái khăn che mặt, khiến người bên ngoài không nhìn rõ được gương mặt của đối phương, nhưng độ cong hoàn mỹ của phần xương hàm đã đủ khiến người khác nhìn ra thiên sứ ấy là một tuyệt thế mỹ nhân rồi.
Ngay khi thiên sứ hắc ám này xuất hiện, vẻ mặt lạnh nhạt của Hứa Thâm thoáng ngẩn ra một chút, đột nhiên hắn nhíu mày, lập tức chăm chú nhìn vào thiên sứ hắc ám kia.
Mà thiên sứ hắc ám kia cũng nhận được mệnh lệnh của quân vương bên cạnh, lập tức gào thét đánh về phía Hứa Thâm.
Nhưng càng tiến về phía trước, càng lại gần Hứa Thâm, thân thể của cô ta càng co rút lại. Từ dáng vẻ ngự tỷ ban đầu đã biến thành thiếu nữ, sau đó là trẻ nhỏ, đôi cánh sau lưng cũng thay đổi, trở nên tinh tế, đáng yêu vô cùng.
Chiếc khăn che mặt cũng co rút lại, có vẻ như nó chính là một bộ phận của thân thể.
Rất nhanh, chiếc khăn che mặt kia đã biến mất, để lộ ra một nửa khuôn mặt vừa bị che lấp đi kia, nhưng… đó hoàn toàn không phải vẻ đáng yêu sáng ngời như trong tưởng tượng, ngược lại nửa khuôn mặt này không ngừng vặn vẹo, đầm đìa máu tươi, thậm chí trên hai mắt và hốc mũi còn có những sợi tơ máu giống như con côn trùng đang nhúc nhích, ra vào.
Tựa như ý thức được nguy hiểm, những tơ máu vốn đang mấp máy kia lập tức dựng thẳng lên, dường như còn phát ra một tiếng rít gào bén nhọn.
Vẻ mặt Hứa Thâm đầy lạnh lùng, Hắc Tuyết trên cánh tay hắn lập tức phát động công kích. Chỉ thấy vô số tóc đen lập tức lao thẳng ra ngoài, hóa thành từng lưỡi dao nhọn giống như cơn lốc, đánh nát thiên sứ quỷ dị giống như bình hoa trước mắt, sau đó bao phủ lấy thân thể vị quân vương đã biến thành trẻ nhỏ bên cạnh kia, hung hăng xay nát.
Mưa máu mông lung tràn ra từ bên trong mái tóc còn đang xoắn chặt lại kia, lại có từng dòng máu tươi rỉ ra từ khoảng giữa những sợi tóc.
Sau đó, mái tóc đen vừa rồi còn hung hăng xoắn động, đã cấp tốc co rút lại, quay trở về bả vai Hứa Thâm.
Vị quân vương vốn còn tồn tại ở vị trí kia đã triệt để biến mất.
Từ lúc bùng nổ chiến đấu đến khi kết thúc, chỉ kéo dài chừng vài giây, hết thảy đều bình tĩnh trở lại.
Thân hình Giáo hoàng có chút cứng đờ, lại càng thêm căng thẳng, nhưng gã vẫn cố gắng ép buộc bản thân phải chậm rãi thả lỏng xuống.
Phải biết rằng, khi ý thức được nguy hiểm, sợ hãi, thân thể sẽ theo bản năng điều động khư lực, nhưng trong tình huống này, ngay cả bản năng cũng bị gã cứng rắn áp chế xuống.
Trên trán Giáo Hoàng túa đầy mồ hôi, gã miễn cưỡng ngẩng đầu, nặn ra một nụ cười với Hứa Thâm: "Đã làm quân chủ chê cười rồi, đây là tôi quản giáo không nghiêm, là sai lầm của tôi. Xin ngài thứ lỗi!"
Hứa Thâm không nói chuyện, chỉ lặng lẽ từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận khí tức của vị quân vương đã bị Hắc Tuyết cắn nuốt kia.
Có cảm giác… dường như hắn đã từng quen biết loại khí tức này.
Nếu Hứa Thâm không cảm ứng sai, thì bên trong máu thịt của quân vương vừa rồi có một chút mùi vị của Thần.
Thật khó để tưởng tượng, rõ ràng đối phương chỉ là một quân vương nhỏ yếu như thế, lại có liên quan đến Thần?
Hứa Thâm mở to mắt nhìn lại, ánh mắt xẹt qua mấy quân vương khác, bên trong lóe lên tia sáng.
Nhìn thấy ánh mắt của Hứa Thâm, tất cả mọi người, bao gồm cả Giáo hoàng ở bên trong, đều có cảm giác bị dã thú rình rập theo dõi, tựa như bọn họ chính là những con dê béo đang đợi bị làm thịt, chế biến thành món ăn ngon, lần lượt bưng lên bàn.
Bọn họ kinh hãi đến run rẩy cả người, chẳng lẽ Hứa Thâm đã giết chóc thành nghiện rồi???
"Nghe nói nghi thức bái Thần của mấy người có thể chế tạo ra quân vương. Chẳng lẽ người này đã được chế tạo từ nghi thức bái Thần đó?" Hứa Thâm mở miệng dò hỏi.
Giáo hoàng thoáng giật mình, trong lòng thấp thỏm không yên nói: "Quân chủ anh minh, đúng là hắn đã dựa vào bái Thần mới được Ngô chủ ban thưởng, từ đó lột xác biến thành quân vương."
Hứa Thâm có chút kinh ngạc, chẳng lẽ sau lưng giáo hội Nguyệt Quang này thực sự có Thần?
Hắn chợt nghĩ đến linh hồn của Thần Chủ đang quỳ lại bên trên một vật thể cực lớn nào đó.
Có vẻ như toàn bộ những thành viên từ cao xuống thấp của tôn giáo này đều có liên quan với một vị Thần nào đó.