"Trước kia, có phải trong số những quân vương của giáo hội Nguyệt Quang mấy người còn có một vị quân vương sở hữu năng lực là huyết dịch hoàng kim hay không?" Bỗng nhiên Hứa Thâm mở miệng dò hỏi.
Giáo hoàng sửng sốt, không khỏi đưa ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía Hứa Thâm: "Vì sao quân chủ lại biết chuyện này?"
Đúng vậy. Hứa Thâm vừa nghĩ đến vị quân vương có năng lực Thần huyết kia. Đối phương từng tiến đến ngăn cản khi hắn mang Hải Tước và Linh Lục rời đi, nhưng lại để cả nhóm Hứa Thâm thoát khỏi.
Dường như về sau người nọ đã bị Mai Phù giết chết rồi.
"Vị kia cũng lột xác nhờ nghi thức bái Thần?"
"Ừm..." Ánh mắt Giáo hoàng đầy vẻ phức tạp, không nghĩ tới Hứa Thâm còn điều tra được nhiều thông tin về giáo hội Nguyệt Quang hơn gã tưởng tượng, rất nhiều bí ẩn đều không thể giấu giếm được nữa rồi.
Hứa Thâm gật gật đầu. Hiện tại, về cơ bản, hắn đã có thể xác định được, ở sau lưng giáo hội Nguyệt Quang có một vị Chân Thần.
Nhưng… có vẻ như vị Chân Thần vẫn chưa từng hiện thân, hoặc là đối phương đã gặp phải một hạn chế nào đó mà không tiện hiện thân.
Có điều… Chân Thần không muốn hiện thân, thì vì sao đối phương lại muốn khống chế giáo hội Nguyệt Quang này?
Rốt cuộc là vì sao Thần lại muốn lợi dụng giáo hội Nguyệt Quang này, chẳng lẽ là thu thập tín đồ sao?
Bỗng nhiên Hứa Thâm lại nghĩ đến một vấn đề rồi không khỏi đưa mắt nhìn Mai Phù bên cạnh.
Thần ăn cái gì?
Hoặc là nói, nhu cầu của Thần là cái gì?
Là phàm nhân tế bái sao?
Hứa Thâm đang rơi vào trầm tư, nhóm quân vương bên dưới, bao gồm cả Giáo hoàng thấy vậy đều không dám lên tiếng. Thực ra trong lúc này, bọn họ cũng đang suy nghĩ miên man, không biết vận mệnh của chính mình sẽ như thế nào.
Thời gian dần dần trôi qua, không bao lâu sau, lại có vài bóng người bay vút đến.
Đám người Giáo hoàng quay đầu nhìn lại, chờ đến khi nhìn thấy một bóng người trong đó, gã cũng ngầm thở nhẹ một hơi, chỉ mong chuyện này có thể chấm dứt tại đây.
Hứa Thâm cảm nhận được người tới, lập tức tạm dừng suy nghĩ để đưa mắt nhìn lại, cũng nhanh chóng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Người nọ khoác lên mình một bộ trường bào trắng như tuyết, vẻ mặt từ bi, ánh mắt nhu hòa, nhưng lúc này, trên gương mặt ấy lại có nhiều hơn vài phần kinh ngạc, nghi ngờ.
Đó là một lão giả nho nhã hiền lành.
Vào thời khắc Hứa Thâm nhìn thấy đối phương, đối phương cũng nhìn thấy hắn. Lão giả này trông thấy Hứa Thâm ngồi trên Thần tọa, trong lòng có chút kinh hãi, lập tức biết được vị này chính là quân chủ mà mấy người kia có nói.
Lão vội vàng đi tới trước mặt Hứa Thâm, cúi đầu hành lễ, cung kính gọi một tiếng quân chủ.
Đối mặt với thái độ tất cung tất kính của đối phương, Hứa Thâm chỉ lặng lẽ nhìn xuống, không nói năng câu gì.
Lão giả nọ có chút nghi hoặc mà ngẩng đầu. Đến khi đối diện cùng Hứa Thâm, lão miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Nghe nói quân chủ tìm tôi, không biết có gì cần phân phó?"
Hứa Thâm chăm chú quan sát ánh mắt của lão giả này, cuối cùng cũng xác nhận được đối phương đã hoàn toàn không nhận ra mình rồi.
"A…" Bỗng nhiên hắn lại muốn cười.
Là lão giả này vốn hành hạ đến chết quá nhiều người rồi, nên đã sớm quên mất hắn là ai?
Hay hắn chỉ là một tiểu nhân vật tầm thường không thu hút, nên đối phương chẳng cần thiết phải để vào đầu?
Hứa Thâm lắc lắc đầu, khẽ thở dài nói: "Ông đi tới đây."
Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết do dự một chút, quay đầu đưa mắt nhìn Giáo hoàng và những vị quân vương khác, lại phát hiện những người khác đều đang cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn lại lão.
Loại cảm giác quỷ dị này làm lão ý thức được một chút nguy hiểm nào đó.
Nhưng Hứa Thâm vốn không gây khó dễ, lão cũng không dám mạo muội dẫn đầu làm loạn, chuyện này cần phải có dũng khí mới được. Bởi vậy, sau khi chần chờ một hồi, lão cũng thong thả tiến lên.
"Gần đây tay nghề lột da có tiến bộ hay không?" Hứa Thâm nhẹ giọng hỏi.
"Cũng tạm..." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết đang muốn khiêm tốn đáp lại một câu, bỗng nhiên vẻ mặt thoáng sững sờ.
Ngay khi lão ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hứa Thâm, trong lòng đã nhanh chóng cảm thấy có chút kỳ quái, tựa như mình đã trông thấy khuôn mặt này ở đâu đó rồi. Suy nghĩ trong đầu lão cấp tốc chuyển động. Rất nhanh, sắc mặt lão đại biến, chuyển thành vô cùng kinh hãi nhìn Hứa Thâm: "Là cậu?!"
"Hóa ra ông vẫn còn nhớ tôi..." Hứa Thâm cười cười, nói: "Ông vẫn thuộc lòng giáo điển chứ?"
Ánh mắt lão giả mặc trường bào trắng như tuyết lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, tiểu nhân vật từng được lão "Giáo dục" lúc trước, hiện giờ đã thành quân chủ rồi?
Lão lập tức hiểu được vì sao Giáo hoàng và người khác lại bày ra loại phản ứng kỳ quái này.
Hóa ra bọn họ gọi lão đến nơi này... để nhận lỗi với vị quân chủ trước mắt.
Trong lòng lão đầy rẫy thê lương, nhưng trong nháy mắt ấy thân thể lại bật dậy, cấp tốc lui về phía sau.
Lão biết Hứa Thâm này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, bởi vậy chỉ có tiên phát chế nhân [1] mới có được một đường sinh cơ.
[1]: đánh đòn phủ đầu, hành động trước để kiềm chế đối phương.
Nhưng thân thể lão vừa động, lại cảm thấy xung quanh tràn ngập lực cản, tựa như vừa đặt mình vào trong đầm lầy, hành động cực kỳ gian nan.
Lão lập tức ý thức được, đây chính là năng lực của Hứa Thâm, rồi không chút do dự đã bùng nổ lực lượng toàn thân. Chỉ thấy một bóng đen nhanh chóng ngưng kết trên đỉnh đầu, hơi bất ngờ vì bóng đen này cũng mang theo dáng vẻ của một thiên sứ quỷ dị.
Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy hai loại năng lực hoàn toàn tương đồng với nhau như vậy.
Chẳng lẽ lão nhân trước mắt cũng lột xác trở thành quân vương thông qua nghi thức bái Thần?
Chẳng lẽ nghi thức kia có thể trực tiếp giao cho người hoàn thành nó một loại năng lực nào đó?
Nhưng theo những gì hắn được biết, năng lực vốn là trời sinh. Nó đã bắt đầu hiển lộ ngay từ giai đoạn đầu rồi, tới khi bước vào hình thái thứ hai, sẽ hoàn toàn lộ rõ, đợi cho đến lúc thành tựu quân vương, năng lực sẽ hoàn toàn lột xác.
Mà lúc trong ký ức của nữ tu sĩ trước kia, chỉ hình thái thứ hai có biểu hiện vô cùng tốt mới đạt được tư cách tham gia nghi thức bái Thần…
Nói cách khác, nghi thức bái Thần này đã mạnh mẽ cải biến năng lực vốn có của đám người ấy?