Đương nhiên Hứa Thâm kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng động tác trên tay không có dừng, chỉ thấy mái tóc đen trên bả vai hắn lập tức lao ra ngoài, và cũng giống như lúc trước, trực tiếp xoắn nát thiên sứ quỷ dị kia.
Đối mặt với thiên sứ mỏng manh giống như đồ sứ trước mặt, mái tóc đen lập tức biến thành như vô số những lưỡi dao sắc bén, cấp tốc xoay tròn như cơn lốc, trực tiếp thu gặt, sau đó lại hóa thành thật nhiều những sợi tóc đen, bao phủ quanh người lão giả mặc trường bào trắng như tuyết rồi lôi kéo đến trước mặt Hứa Thâm.
"Cậu…" Lúc này, sau khi lột xác thành trẻ nhỏ, gương mặt lão giả mặc trường bào trắng như tuyết đã trở nên sáng sủa hơn, ngược lại, lực lượng cũng trở về cấp bậc tương đương với người bình thường, khư lực bị hoàn toàn áp chế, không thể điều động được.
Lão khiếp sợ nhìn Hứa Thâm, chỉ vẻn vẹn đối mặt một chiêu, vậy mà lão lại không có lấy một chút lực lượng phản kháng nào?
"Đừng khẩn trương." Hứa Thâm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt lão, cũng lộ ra nụ cười hiền lành nói: "Ông sẽ không dễ dàng chết đi như vậy đâu."
Lão giả trong lớp vỏ bọc của một đứa nhỏ vô cùng hoảng sợ, vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ: "Hãy tha cho tôi đi, tôi nguyện thề sống chết trung thành với ngài, bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể làm được, là lúc trước tôi có mắt không tròng, là tôi..."
Đến đây, ngay cả nói chuyện, lão cũng không nói ra được, khoang miệng đã bị một nắm tóc nhồi đầy.
"Đừng có làm ồn." Hứa Thâm nhẹ giọng nói: "Ông chỉ cần tinh tế hưởng thụ vận mệnh mà tôi ban cho là được rồi."
Đôi mắt đứa nhỏ kia đầy vẻ hoảng sợ, hốc mắt muốn trừng đến xé toạc ra, toàn bộ gương mặt đều là sợ hãi, muốn cầu xin tha thứ nhưng không mở miệng được, chỉ có thể giãy giụa lắc đầu.
Hứa Thâm khẽ phất tay.
Mái tóc bên kia nhanh chóng quấn quanh lấy, bao phủ toàn thân lão giả nọ, biến thành một cái kén trùng, sau đó lôi kéo lão ra đằng sau chiếc ghế Hứa Thâm đang ngồi.
Giáo hoàng cùng những vị quân vương khác nhìn thấy cảnh này, nhưng đều câm như hến, không dám hé răng nói nửa lời.
Trước sau chỉ hai lần ra tay và gần như Hứa Thâm không cần tốn nhiều sức đã trấn áp được hai vị quân vương. Cảnh này khiến bọn họ sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch thật lớn giữa quân vương và quân chủ.
Cùng một cấp bậc nhưng chiến lực lại hơn kém nhau một trời một vực.
"Hiện tại nói về nghi thức bái Thần đi." Hứa Thâm nói với Giáo hoàng.
Ánh mắt Giáo hoàng đầy vẻ phức tạp, gã biết có giấu giếm cũng không được, chỉ còn cách nói về nghi thức bái Thần với hắn.
Về nghi thức bái Thần, Giáo hội Nguyệt Quang sẽ chọn lựa những thành viên hình thái thứ hai có tư chất ưu tú nhất, có cống hiến cao nhất với giáo để tiến hành. Người tham gia nghi thức có cơ hội trải qua quá trình cửu tử nhất sinh, một khi sống sót, đạt được Thần ban ân, có thể lột xác trở thành quân vương.
Hơn nữa năng lực còn có thể thay đổi, được Thần dụ bao trùm.
'Thần dụ' này chính là năng lực do Thần ban cho.
Dựa theo tin tức đạt được trong nghi thức do Thần truyền lại, chờ đến khi Thần buông xuống, những người đạt được Thần dụ như bọn họ sẽ hoàn toàn trở thành tôi tớ bên người Thần, hóa thành thiên sứ, thủ vệ vân vân...
Trước mắt chỉ có ba loại Thần dụ, một loại là thiên sứ, một loại là hộ vệ Thần có được Thần Huyết, còn có một loại là tuần tra Thần có Hắc Ám Thần Nhãn, thay Thần tuần tra thế gian.
"Nguyệt Chủ buông xuống khi nào?" Hứa Thâm hỏi.
Nguyệt Chủ chính là tên của vị Thần được giáo hội Nguyệt Quang tôn thờ.
Dựa theo những gì giáo hội Nguyệt Quang ghi lại, Thần ở phía trên vầng trăng sáng treo tại chân trời, bởi vậy được xưng là Nguyệt Chủ.
"Hơn ba trăm năm nữa..." Giáo hoàng cung kính nói.
Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, ba trăm năm sao? Quãng thời gian này, nói nhanh cũng không nhanh, bởi vì với quân vương, ba trăm năm chẳng phải quá mức dài lâu.
"Sau khi Nguyệt Chủ buông xuống sẽ như thế nào, sẽ thống trị thế giới này sao?" Hứa Thâm dò hỏi.
Giáo hoàng do do dự dự một chút mới nói: "Lời dặn dò của Ngô chủ cũng không rõ ràng, nên nhóm chúng tôi cũng không hiểu lắm, nhưng khi Ngô chủ buông xuống... Thế gian nhất định phải thần phục."
Nói đến đây, gã lại ngẩng đầu, lén lút đưa mắt nhìn Hứa Thâm.
Hứa Thâm nhướng mày, giọng điệu ghê gớm thật.
Nhưng đối phương là Thần, đúng là cũng có lực lượng như vậy.
Hứa Thâm im lặng một lát, lại kêu gọi Hạ Thông ra ngoài.
So sánh với mở miệng hỏi những người bên dưới kia, hắn muốn hiểu mọi chuyện rõ ràng hơn một chút.
"Đừng có phản kháng." Hứa Thâm lạnh lùng nói.
Dường như Giáo hoàng cũng biết được sự tồn tại của Hạ Thông, sắc mặt khẽ biến, có chút khó coi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn kiềm chế thân thể của mình.
Hạ Thông nhếch miệng cười, vô cùng vui vẻ phấn chấn mà chui vào bên trong thân thể Giáo hoàng. Không lâu trước đó, ở trước mặt giáo hội Nguyệt Quang này, gã còn là mặt hàng tam lưu không được đối phương để vào trong mắt, nhưng hiện giờ, gã lại có thể can thiệp vào suy nghĩ trong đầu vị Giáo hoàng này.
Đây là dạng khoái cảm tuyệt vời đến mức nào chứ?
Rất nhanh, Hạ Thông đã bắt đầu đi du lịch trong vùng ký ức của Giáo hoàng. Nhưng bỗng nhiên, gã lại nhìn thấy một màn thần bí.
Phía trên vầng trăng sáng xa xôi kia, có một bóng dáng không? lồ, nguy nga, dữ tợn và khủng bố đến khó có thể tưởng tượng nổi, đang lặng lẽ nằm trên đó, ngủ đông.
Mà ngay khoảnh khắc gã nhìn thấy bóng dáng kia, dường như chính gã cũng bị rình rập.
Trong phút chốc, trong lòng Hạ Thông dâng lên một loại cảm giác không rét mà run.
Đây chính là ký ức.
Hơn nữa còn là ký ức trước kia.
Nhưng ngay ở thời điểm hiện tại, Hạ Thông lại có cảm giác gã đang bị vị Thần kia chăm chú nhìn.
"Không..." Hạ Thông vội vàng muốn bứt người trở ra, nhưng ngay sau đó, một luồng lực lượng khủng bố đã ập đến, bao quanh…
Hạ Thông phát hiện ra bản thân đã không thể khống chế được thân thể của chính mình, ngược lại, gã còn bị chính năng lực của chính mình kéo đi, bay về phía vị Thần nọ.
Năng lực của gã có thể dễ dàng xuyên qua xuyên lại trong vùng ký ức, mà lúc này, năng lực của gã lại đạt được vô hạn tăng cường, mạnh đến không thể nói rõ nên lời, vậy mà… gã lại có thể từ từ leo vào bên trong ký ức của vị Thần kia.
Nhưng ngay khoảnh khắc Hạ Thông đang chậm rãi bỏ đi bên trong ký ức ấy, gã lại bị bắn văng ra ngoài, rơi xuống trước mặt vị Thần nọ, hèn mọn như một con kiến.