Hạ Thông lập tức sửng sốt, gã hoảng sợ đưa mắt nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện tựa như chính mình đã... rời khỏi sảnh đường của giáo hội Nguyệt Quang, để đi tới trước mặt vị Thần này rồi...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hứa Thâm chờ đợi chừng nửa canh giờ, đã có chút không kiên nhẫn. Vì sao lại lâu như vậy? Theo lẽ thường, Hạ Thông đi du lịch trong vùng ký ức phải rất nhanh mới đúng.
"Hạ Thông!" Hứa Thâm kêu gọi.
Nhưng không có phản ứng.
Hứa Thâm nhíu mày, chẳng lẽ bên trong vùng ký ức của đối phương quá mức bề bộn, khiến cho Hạ Thông hãm sâu vào trong đó rồi?
Hắn lại đợi thêm nửa canh giờ nữa, vẫn không chờ được, dứt khoát dùng khư lực kêu gọi: "Hạ Thông!"
Vẫn như cũ không có phản ứng.
"Vô dụng thôi." Bên cạnh hắn, Mai Phù đang ngồi trên bàn Giáo hoàng, vắt chân lên cao cao, nhỏ nhẹ nói với Hứa Thâm: "Hắn bị vị Thần kia hấp dẫn qua bên đó rồi, đã nhìn trộm đến vị Thần ngủ say kia. Hắn cũng có chút đáng thương."
Hứa Thâm thoáng giật mình.
Hạ Thông bị Thần hấp dẫn đi qua rồi?
Nhưng hấp dẫn như thế nào?
Trực tiếp dẫn độ từ trong ký ức của Giáo hoàng đi qua ư?
Hứa Thâm có chút khiếp sợ, loại thủ đoạn này đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn rồi. Đây là lực lượng của Thần sao?
Sắc mặt Hứa Thâm biến ảo không ngừng, hắn nhìn chằm chằm vào Giáo hoàng, một lúc lâu sau, vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gọi thêm một lần nữa: "Hạ Thông!!"
Lần này đối phương vẫn không có phản ứng.
Sắc mặt Hứa Thâm vô cùng khó coi, Hạ Thông vốn là một vị quân vương có chút hữu dụng ở bên cạnh hắn, vậy mà chỉ một thoáng là mất đi rồi?
Lúc này, Hạ Thông sinh tử không biết, đã bị Thần kéo đi, nhưng chỉ vẻn vẹn là đứng ở trước mặt Thần thôi, phỏng chừng cũng rơi vào tình trạng sống không bằng chết rồi, không nghĩ tới nhìn trộm ký ức của Giáo hoàng lại nguy hiểm như vậy, hoặc… nhìn trộm Thần lại là hành vi nguy hiểm đến thế.
Hứa Thâm cảm thấy trong chuyện này hắn có chút sơ suất.
Lại nói, hắn vẫn luôn hiểu được đạo lý có vài thứ không cùng cấp bậc với mình thì tuyệt không được nhìn trộm, nhưng trước kia khi hắn còn dừng lại ở giai đoạn đầu và hình thái thứ hai, trong đầu còn nơm nớp lo sợ mới thời thời khắc khắc chặt chẽ tuân thủ đạo lý ấy.
Còn hiện giờ, sau khi đã trở thành thành quân vương, lại biết được mấy con khư mạnh nhất lang thang giữa thế gian cũng chỉ là cấp A, dù bị chúng nhìn thấy cũng chẳng làm sao cả, khiến cho hắn dần dần lơi lỏng, không còn quá nghiêm khắc tuân thủ điều lệnh hạng nhất của trảm khư giả nữa.
"Nếu cậu muốn hắn trở về, tôi cũng có thể giúp cậu đón hắn trở về đó." Mai Phù nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hứa Thâm, lại nhẹ nhàng cười yếu ớt nói: "Nhưng làm như vậy sẽ chọc giận cái kẻ đang ngủ say kia, mà một khi thực sự chọc giận đối phương, sẽ có không ít người phải chết đó, cậu có nguyện ý không?"
Hứa Thâm khẽ giật mình, hắn không có hoài nghi lời nói của Mai Phù, nếu cô ấy muốn, có thể kéo Hạ Thông trở về.
Nhưng ngủ say là có ý gì?
Chẳng lẽ Nguyệt Chủ kia đang ngủ say?
Hứa Thâm lại rơi vào trầm tư.
Chỉ vẻn vẹn là một vị Thần đang ngủ say lại có thể dựng dục nên quân vương của giáo hội Nguyệt Quang, nếu đối phương thức tỉnh, có thể lập tức buông xuống nơi này hay không?
Nghĩ như vậy, Hứa Thâm không còn dám mạo hiểm thêm nữa, hắn suy tư một chút, cuối cùng đành phải lựa chọn buông tha cho Hạ Thông trước.
Thật sự không được, hắn vẫn còn biện pháp cuối cùng.
Đó là thả ra kẻ đang bị nhốt kia, để cho cô ta đến nghịch chuyển hết thảy.
Làm Hạ Thông sống lại từ trong quá khứ, hẳn là chuyện dễ dàng với đối phương, nhưng thả cô ta ra lại kèm theo mạo hiểm quá lớn, không đến thời khắc cuối cùng, Hứa Thâm sẽ không dễ dàng đi thử nghiệm.
"Thôi đi." Hứa Thâm thở dài một tiếng.
Câu nói này vừa để trả lời Mai Phù vừa tỏ ý thừa nhận sự thật là Hạ Thông không thể trở về được nữa. Hắn quay sang nói với Giáo hoàng: "Sau này giáo hội Nguyệt Quang sẽ giải tán, từ nay về sau đổi tên thành giáo hội Quang Minh, nghi thức bái Thần bị niêm phong cất giữ, xếp vào hành vi cấm kỵ. Mấy người triều bái Nguyệt Chủ rất nguy hiểm, ở trong mắt mấy người đối phương là Thần, nhưng ở trong mắt Thần, mấy người chỉ là con kiến, đừng mưu toan nghĩ đến chuyện dùng thân phận con kiến tới gần sẽ làm cho Thần thương hại."
Giáo hoàng và mấy vị quân vương khác đều vô cùng sửng sốt, lại không khỏi biến sắc. Bởi vì ngay câu nói đầu tiên, Hứa Thâm đã muốn giải tán giáo hội Nguyệt Quang, điều này sao có thể?
"Quân chủ, chúng ta vốn đang thờ phụng Nguyệt Chủ, hiện giờ ngài lại muốn toàn bộ giáo hội chúng ta ruồng bỏ Ngô chủ ư?" Giáo hoàng vội vàng nói.
Hứa Thâm lạnh lùng nói: "Anh đang lo lắng mình không thể điều khiển được tư tưởng của giáo đồ, hay là tự bản thân mấy người các anh không muốn?"
Trong lòng Giáo hoàng phát lạnh, lập tức cười khổ nói: "Cái này, loại chuyện này thật sự là... nếu Ngô chủ biết được, chắc chắn sẽ tức giận."
"Làm sao mà hắn biết được?" Hứa Thâm hỏi.
Giáo hoàng sửng sốt: "Chuyện này..."
"Đây vốn không phải là chuyện một sớm một chiều, tôi cho mấy người ba năm, chậm rãi đi sửa chữa giáo điển. Trên thế gian này có rất nhiều Thần, nếu mấy người cảm thấy nhất thiết phải thờ phụng một vị Chân Thần, tôi cũng có thể tiến cử một vị cho mấy người." Hứa Thâm nói.
"Chuyện này..." Giáo hoàng và vài vị quân vương vô cùng sửng sốt, cả đám đều đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết Hứa Thâm đang nói đùa hay là thực sự nghiêm túc.
Tiến cử một vị Thần?
Chẳng lẽ Hứa Thâm còn quen biết Thần Chích ư?
Giáo hoàng chỉ cho là Hứa Thâm nói đùa, bởi vì nếu đối phương thật sự muốn tiến cử, phỏng chừng cũng sẽ tiến cử vị Thái Dương Thần mà giáo hội Quang Minh bên kia đang thờ phụng.
Nói thật, ngay khi biết Hứa Thâm là quân chủ, gã đi đã điều tra toàn bộ tư liệu của Hứa Thâm rồi, bao gồm cả chuyện Hứa Thâm chính là số mười, cùng với chuyện tiểu nhân vật mà lúc trước số mười từng dùng nhân tình thỉnh cầu gã hỗ trợ giải cứu. Trên thực tế, tiểu nhân vật nọ chính là bản thân số mười.
Đương nhiên, trong quá trình ấy, gã cũng biết Hứa Thâm đã thành lập nên giáo hội Quang Minh, còn tự nghĩ ra Thái Dương Thần.
"Cậu muốn tiến cử tôi sao?" Bên cạnh, Mai Phù như cười như không nhìn về phía Hứa Thâm.