Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 108 - Chương 108. May Mà… Hắn Diễn Không Tồi…

Chương 108. May Mà… Hắn Diễn Không Tồi… Chương 108. May Mà… Hắn Diễn Không Tồi…

Không có khả năng, bọn họ đã bị vây ở cùng một Khư giới, người kia phải nhìn thấy gã mới đúng!

Từ từ.

Bỗng nhiên thiếu niên khư chú ý tới một điểm, ánh mắt của cậu thiếu niên trước mặt gã vẫn tối đen một mảnh, vậy mà hắn. . . Không mở Khư Nhãn? !

Gã lập tức giật mình.

Khó trách.

Dù đang ở cùng tầng Khư giới, nhưng nếu đối phương không mở Khư Nhãn, đúng là không thể nhìn trộm được khư.

Chẳng lẽ người này là tay mơ. . . Thiếu niên khư nở nụ cười, gã lại nhớ tới dáng vẻ sững sờ, đứng ở một bên không biết chạy trốn của thiếu niên kia, lúc gã chiến đấu cùng cô bé nọ.

Thật phù hợp với hành vi của một kẻ tay mơ, mới vào nghề.

Hơn nữa, ở trong này rồi, mà hắn còn cắm kiếm ở sau lưng?

Suýt nữa thiếu niên khư đã bật cười thành tiếng.

"Một khi đã như vậy, ta cũng không khách khí." Bỗng nhiên bóng dáng thiếu niên khư biến mất, tới khi xuất hiện đã ở ngay trên đỉnh đầu Hứa Thâm.

Mà Hứa Thâm vẫn như cũ không có phản ứng.

"Thật sự không nhìn thấy ta sao?" Thiếu niên khư vừa đánh nghi binh một phen, giả vờ làm như chuẩn bị công kích, nhưng lại phát hiện Hứa Thâm vẫn không hề có phản ứng, bỗng nhiên gã có cảm giác dường như mình có chút cẩn thận quá mức rồi, lại có vẻ hơi chút buồn cười.

"Chết đi!" Bóng dáng gã lại biến mất, lần này thực sự lao ra từ vách hang sau lưng Hứa Thâm, hung ác vươn tay muốn đánh tới phần gáy hắn.

Khoảng cách hai bên gần như vậy, kiếm của đối phương còn ở sau lưng, chờ tới lúc hắn rút kiếm lại xoay người công kích gã, căn bản không kịp. . .

Phốc!

Đột nhiên, một luồng quang mang trắng như tuyết chiếu sáng cả bóng đêm!

Thiếu niên khư sững sờ một chút.

Chợt, gã có cảm giác chóp mũi vừa truyền tới chút tê dại.

Ngay sau đó, thế giới vốn cân đối trước mắt, bỗng trở nên không còn cân bằng nữa.

Một bên trong đó đổ sụp xuống dưới, “Bùm”, rơi xuống mặt đất.

Cái gì vậy. . .

Rốt cuộc thiếu niên khư cũng phản ứng lại, hóa ra, là ta khinh địch rồi. . .

Cái đầu gã đã bị chém thành hai nửa, tầm mắt ảm đạm xuống, những vẫn cố liếc mắt nhìn một cái cuối cùng, và hình ảnh in vào mắt gã lúc bấy giờ, chính là khuôn mặt thiếu niên lạnh như băng, đôi tay cầm kiếm, vừa xoay người nhìn lại, trên gương mặt kia đâu còn chút lo lắng và khẩn trương nào?

Rồi sau đó, là hình ảnh mũi kiếm đằng sau người thiếu niên nọ vẫn còn nhỏ máu, là hình ảnh ba ba đang giao chiến trong góc trước mặt, là vẻ mặt kinh ngạc của em gái. . .

Đã chết rồi sao?

Ánh mắt Hứa Thâm cực kỳ lạnh lùng, thanh kiếm trong tay lại chém tới, hoàn toàn chặt xuống đầu thiếu niên khư nọ, cũng chém thân thể của gã thành vài đoạn, xác nhận gã không thể nào phản ứng được nữa, mới yên tâm xuống.

Thiếu niên này khư cực kỳ khó giết, không phải vì đối phương đủ mạnh, mà là loại năng lực xuyên qua vách hang né tránh cực kỳ vô lại của gã.

Lúc trước, Hứa Thâm từng chứng kiến quá trình chiến đấu giữa Mặc Tiểu Tiểu và gã, rõ ràng cô ấy chiếm thượng phong, nhưng vẫn không thể làm thương tổn đối phương. Cuối cùng, hắn chỉ có thể dụ dỗ, khiến cho đối phương chủ động đến công kích chính mình.

May mà… hắn diễn không tồi.

"Nếu bất ngờ không kịp đề phòng, cả khư cấp C cũng có thể bị ta chém giết. . ."

Hứa Thâm đút kiếm trở lại hốc sau lưng, hắn chưa thử qua loại chuyện này, lúc trước cũng ôm trong lòng dự tính sẽ bị thương, không nghĩ tới một khi hắn toàn lực vung chém, lại có thể trực tiếp chặt đứt đối phương.

Không thể không nói, ngoại trừ lực lượng của bản thân, kiếm Trảm Khư cũng là một nhân tố cực kỳ quan trọng.

Hắn từng nghe người trong cục nói, kiếm Trảm Khư có thể chém được tuyệt đại bộ phân khư cấp C.

Ngoại trừ một vài ví dụ đặc biệt.

Về phần tiếp tục hướng lên trên khư cấp B, nếu không có binh khí đặc thù, rất khó làm chúng bị thương, trừ phi chân chính đạt tới trình độ lực lượng nghiền áp.

Dù sao binh khí cũng là nanh vuốt của nhân loại.

Mà khư lại là trời sinh đã mang theo rồi.

"Kế tiếp, còn ít nhất bốn con nữa. . . Cô bé gấu nhỏ kia rất dễ xử lý, còn vị ma ma chưa lộ diện kia, hẳn là kẻ mạnh nhất . . ." Ánh mắt Hứa Thâm chớp động.

Dù sao lúc trước, chính miệng cô bé gấu nhỏ ấy đã nói, nếu ma ma ở đây, bọn họ sẽ không có cơ hội cầu cứu bên ngoài đâu. Lời nói ấy cũng đủ để chứng minh vị "Ma ma" kia mới là tồn tại có địa vị cao nhất, cũng là mạnh mẽ nhất trong gia đình!

"Anh ơi. . . anh ơi! !" Cô bé gấu nhỏ ngơ ngác nhìn thiếu niên khư đã chết đi kia, ngây ngốc sửng sốt mấy giây, ngay sau đó, đột nhiên phát ra tiếng kêu to bén nhọn.

Giọng nói này quanh quẩn trong hang động, khiến người đàn ông khổng lồ đang mải chiến đấu cũng trở nên sửng sốt, lập tức ngó về phía Hứa Thâm bên này.

Mặc Tiểu Tiểu và Chu Dã cũng kinh hãi, quay đầu nhìn lại, quan sát thấy thi thể đã chết đi nằm dưới chân Hứa Thâm, lúc này, cái đầu của thiếu niên khư nọ đã bị bổ ra, thi thể cũng bị chém thành vài đoạn.

Chuyện này. . .

Vẻ mặt của Mặc Tiểu Tiểu và Chu Dã đều lộ nét kinh ngạc, cả hai không sao tin nổi khi nhìn thấy một màn này.

Đã chết? !

Đối phương bị Hứa Thâm giết? ! !

Bọn họ nhìn Hứa Thâm đứng ở nơi đó, dáng vẻ cả người lẫn vật vô hại. . . thậm chí thanh kiếm của hắn vẫn còn ở sau lưng!

Mặc Tiểu Tiểu nhanh chóng phản ứng lại, đôi mắt chớp động, thấp giọng tự nói: "Khó trách trên người cậu lại có nhiều khư quấn quanh như vậy, hóa ra cậu cũng là một tên quái vật. . ."

Chu Dã có chút ngơ ngác.

Hứa Thâm vừa tốt nghiệp huấn luyện doanh được bao lâu?

Vậy mà ngay khi hắn chấp hành lần nhiệm vụ thứ hai, đã chém giết một con khư cấp C rồi? !

Hơn nữa. . . Còn xử lý đối phương nhanh như vậy!

Dù là khư lực giả trời sinh, cũng không đến nỗi trưởng thành nhanh như vậy chứ? !

"Tinh Nhi đã chết?" Âm thanh già nua ở chỗ sâu trong hang động lại vang lên, mang theo một tia không sao tin nổi, nhưng ngay sau đó, đã trở thành tiếng rít gào đầy tức giận, âm thanh cũng không còn bình tĩnh, thản nhiên để giữ giọng điệu giống con người, mà thay vào đó, cực kỳ tương tự như tiếng gầm gào nguyên thủy của dã thú.

"Quyên Nhi, cô còn ăn sao, còn ăn sao? Con của cô đã chết, cô vẫn còn không ra! !" Lão nhân rít gào giận dữ hét lên.

Bình Luận (0)
Comment