Hứa Thâm nở nụ cười: "Nhanh như vậy đã trở giáo đánh lại quân mình rồi sao? Không phải các cô đã không phải kết minh rồi?"
"Là kết minh, nhưng hiện tại không phải tôi đang muốn đi theo anh sao? Coi như không còn liên quan gì đến chúng nó nữa." âm thanh nặng nề kia nói cực kỳ dứt khoát.
Hứa Thâm có cảm giác lời nói rất có lý, hắn lại hỏi tiếp: "Các cô từ nơi nào tụ tập đến đây? Vì sao lại muốn tới nơi này?"
"Tôi đến từ biên giới biển Mạt. Chúng tôi đến nơi này cũng chẳng có mục đích gì khác cả, chỉ vì từ trong biển Mạt lên bờ, cũng chỉ có thể đi vào nơi này mà thôi." âm thanh nặng nề nói.
"Biển Mạt?" Hứa Thâm nhướng mày, lập tức hỏi thêm: "Ý cô là vùng biển bên ngoài thế giới này?"
"Đúng vậy."
"Vậy vì sao các cô lại muốn lên bờ?" Hứa Thâm hỏi.
"Là một thứ vô cùng khủng bố. Tôi chỉ có thể cảm ứng được nó thôi, nhưng không dám tới gần, chỉ cần lại gần, thứ kia sẽ ăn sạch chúng tôi." âm thanh nặng nề nói, tựa như lại nghĩ đến cái gì đó, trong giọng nói của nó còn mang theo vài phần sợ hãi, cũng càng thêm khàn khàn khó nghe.
Hứa Thâm nhíu mày, hỏi: "Vậy những thành viên khác trong nhóm các cô thì sao? Bọn họ đến đây cũng vì nguyên nhân này?"
"Phần lớn trong số chúng tôi đều đến đây vì lý do như vậy." âm thanh nặng nề nói.
Hứa Thâm không thể xác định được con khư kia đang nói thật hay nói dối, nhưng cô ta vừa nói thật về số lượng thành viên của liên minh khư thú, bởi vậy đến chuyện này, chẳng có lý gì cô ta lại phải nói dối cả.
Đúng là không có Hạ Thông bên cạnh, khi đụng chạm đến phương diện này, hắn thực sự cảm thấy có chút bất tiện.
"Gọi những thành viên khác cùng đến nơi này đi, cô thông báo cho bọn chúng như thế nào?" Hứa Thâm hỏi.
Âm thanh nặng nề nói: "Chủ cần tôi thông qua dao động của khư lực, truyền chấn động ấy ra ngoài là chúng nó có thể cảm ứng được, nhưng hiện tại cơ thể của tôi đang bị trói buộc, không thể truyền đi."
"Không phải cô sắp thoát thân được rồi sao?" Hứa Thâm thản nhiên hỏi.
Âm thanh nặng nề lập tức im bặt xuống.
Tạm dừng một giây, để rồi ngay sau đó, cô gái khư kia lại phẫn nộ mà dữ tợn nói: "Anh nhìn ra được ư? Làm sao anh có thể nhìn ra được chứ?"
Ngay lúc này, ở trong tầm mắt Hứa Thâm, bỗng nhiên lại có một bóng đen đục ngầu đang thong thả mấp máy bên trong lớp bùn đất dưới kia, hiển nhiên đối phương nói chuyện với hắn chỉ để kéo dài thời gian, mà hắn để cho đối phương kéo dài thời gian, cũng vì muốn hiểu rõ thêm một chút tình huống.
Ai cũng có mục đích của riêng mình cả.
Hiện tại hắn đã hỏi xong rồi, chuyện này cũng nên kết thúc thôi.
"Cho cô một cơ hội, cố gắng hết sức mà kêu cứu với chúng nó đi." Hứa Thâm trực tiếp hóa giải năng lực gấp bội, chỉ phóng thích chừng một nửa năng lực cường hóa, khiến cho thân thể con khư này khôi phục tự do, nhưng lại không có tự do hoàn toàn.
Con khư nọ vừa kinh hãi vừa tức giận vô cùng, cô ta biết Hứa Thâm đang muốn dùng mình làm mồi, đi câu đám đồng bạn khác của cô ta.
Nhưng dù hiểu rõ như thế, nó vẫn lập tức giãy thoát khỏi áp chế, rồi vội vàng truyền chấn động, gửi đi tin tức cầu cứu.
Cô ta cũng không quan tâm đám thành viên liên minh kia có thể nhanh chóng đi tới chôn cùng mình hay không, cô ta chỉ hi vọng mình có được cơ hội thoát thân, dù cơ hội kia chỉ mang đến một tia hi vọng nhỏ nhoi.
"Cho cô kêu cứu, không có cho đi nha." Hứa Thâm nói.
Ngay tại thời điểm con khư nọ nhanh chóng vặn vẹo thân hình, năng lực gấp bội của Hứa Thâm lại phát huy tác dụng, lực lượng áp chế toàn bộ khai hỏa. Rất nhanh, đối phương đã bị đóng đinh dưới mặt đất như vừa nãy, không thể nhúc nhích nổi.
Hứa Thâm nhấc chân, hung hăng đạp mạnh xuống.
"Phanh" một tiếng, bên trong lớp bùn đất dưới chân lại bị đạp cho tuôn ra từng luồng sương mù màu đen, còn có máu tươi thẩm thấu ra ngoài.
Ngay sau đó, Hứa Thâm lại đạp cái thứ hai, cái thứ ba.
Mặt đất chấn động, âm thanh rên rỉ và tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Con khư nọ đang ở sát bên cạnh Hứa Thâm, trực tiếp hưởng thụ lực lượng áp chế ở trình độ cao nhất, khiến cho trạng thái lúc này của nó vô cùng tồi tệ, bị đóng đinh dưới mặt đất, mặc cho Hứa Thâm tùy ý chà đạp.
Rất nhanh, sau khi một cước mang theo Điệp Lãng kình, mấy trọng lực lượng hung hăng giáng xuống, mặt đất đã bị đạp ra một hố sâu.
Hứa Thâm nhìn cái bóng mơ hồ dần trở nên bất quy tắc, tựa như đã bị vò nát bên dưới, rồi phân phó Hải Tước trực tiếp nuốt ăn.
Hải Tước vừa hưởng dụng một con, hiện giờ lại được ăn thêm một con nữa, trong tiếp đáp lại không khỏi có thêm vài phần dịu dàng quyến rũ.
Máu tươi theo đó mà nhanh chóng lan tràn, hóa thành từng cây cột bén nhọn, đâm thẳng xuống mặt đất.
Máu tươi quấn lấy cái bóng mờ nát vụn nọ, không để cho nó có cơ hội giãy thoát, rất nhanh đã co rút trở về.
Linh Lục trông thấy đồ ăn ngon, lập tức mở miệng làm nũng với Hứa Thâm, Hứa Thâm tỏ vẻ cô bé có thể tùy ý hưởng dụng.
Hiện giờ hắn đã săn giết được rất nhiều đại khư, cũng không còn hạn chế mấy người Hải Tước ăn uống nữa.
Mà không chỉ đám Hải Tước, kể cả người đầu trâu cũng lây dính được một chút ánh sáng, bởi vậy trong vòng mười năm này, toàn bộ bọn họ đều tiến bộ vô cùng rõ rệt, Hắc Tuyết cũng vậy.
"Tiêu chuẩn của con khư thủ lĩnh này cũng tương đương với mấy người Hắc Tuyết."
Đến đây, Hứa Thâm đã hiểu được vì sao Trần Hàn lại bị giết chết rồi.
Bởi vì ngay cả hắn cũng không chú ý đến con đại khư có thể ẩn nấp dưới lòng đất kia, hơn nữa lực lượng áp chế của nó rất mạnh, cho nên Trần Hàn cũng có khả năng không chống đỡ được.
Chung quy lại, đối phương chỉ cần chọn đúng khe hở ngay tại thời điểm trạng thái Tu La của gã kết thúc, là có thể đánh ra một kích tất sát.
Chấn động đã truyền ra, Hứa Thâm cũng không lo lắng con khư kia lừa gạt gì.
Có lẽ đối phương chẳng kêu gọi được quá nhiều khư đâu, nhưng khẳng định là sẽ không ít.
Hắn phân phó Hải Tước đi rửa sạch hiện trường, sau đó, trực tiếp buông xuống trong hiện thực, đóng vai một người bình thường, vận dụng hình tròn đã trải qua cường hóa bao trùm quanh người, che giấu khư lực của bản thân.
Trong trạng thái này, trừ phi trực tiếp chạm mặt với đối thủ sở hữu năng lực trinh sát cực kỳ đặc thù nào đó, nếu không địch nhân khó có thể nhìn ra nội tình của hắn.