Mà ở trong hiện thực, đám người tại Quang Minh điện đều nhìn thấy Hứa Thâm bỗng nhiên xuất hiện, sau một thoáng kinh ngạc, tất cả đều vô cùng sợ hãi, vội vội vàng vàng hành lễ.
Trong mười năm này, uy tín của Hứa Thâm ở thành Quang Minh chẳng những không hề giảm xuống do hắn giao quyền quản lý vào tay Trần Hàn, mà ngược lại nó càng ngày càng tăng thêm.
Hiện giờ gần như giữa nội thành và thành Để đều không có lấy một chút ngăn cách nào, tin tức truyền đi giữa hai nơi vô cùng dễ dàng.
Suy cho cùng, bức tường trước kia cũng không thể chân chính tạo thành rào cản ngăn cách giữa con người với con người, chỉ có lòng người tự ngăn cách lẫn nhau thôi.
Hứa Thâm là quân chủ hội nghị, xuất thân từ thành Quang Minh, lại là thành chủ tiền nhiệm, điểm này khiến cho dân chúng toàn thành đều cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, đương nhiên bọn họ sẽ không xa lạ với hắn.
Ngược lại, trên con đường chạy ngang qua không ít những khu phố phồn hoa, đều có hình ảnh và tượng điêu khắc của Hứa Thâm.
Cứ như vậy, hoàn toàn hông bị ai ngăn cản, Hứa Thâm lập tức đi vào phòng nghị sự.
Nạp Sắt Phân Ny đang xử lý chính vụ bên trong, cũng nghe được những tiếng xôn xao ở bên ngoài, chờ tới khi cô ấy ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp bóng dáng của Hứa Thâm, lập tức trở nên sửng sốt.
Cô vội vàng đứng lên, mang theo nụ cười mừng rỡ chạy tới nghênh đón hắn.
Hiện giờ cô đã không còn dáng vẻ của thiếu nữ lúc trước, suy cho cùng, cũng qua ba mươi tuổi rồi, có điều được chăm sóc thích đáng, nhìn qua vẫn nhỏ hơn vài tuổi, chỉ giống như một cô gái duyên dáng yêu kiều, nhưng mỗi hành vi cử chỉ lại mang theo nét tao nhã và quý phái, dung mạo cũng nhiều hơn vài phần uy nghi thành thục.
Chẳng qua ngay khoảnh khắc Nạp Sắt Phân Ny nhìn thấy bóng dáng Hứa Thâm, toàn bộ khí chất nọ đều tan biến, không còn sót lại chút gì, để rồi cô ấy vui vui vẻ vẻ chạy tới, luống cuống tay chân hệt như một cô bé.
"Quân chủ!" Trong lòng ôm theo vô vàn vui sướng, nhưng cô ấy cũng không quên hành lễ.
Hứa Thâm gật gật đầu, nói: "Hiện tại cô là người đảm nhiệm chức vị thành chủ của nơi này?"
Nạp Sắt Phân Ny sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng lắc đầu nói: "Không, tôi chỉ tạm thời thay mặt thành chủ mà thôi. Từ sau khi Tu La quân vương hy sinh, tôi đành phải đứng lên tạm thời quản lý, thành chủ mới còn phải chờ ngài đến bổ nhiệm."
Hứa Thâm nói: "Cô có biết những con đại khư kia đang ẩn nấp ở đâu không?"
Lúc này, Nạp Sắt Phân Ny đã bình tĩnh trở lại, cô ấy biết nguyên nhân khiến Hứa Thâm đến đây chính vì cái chết của Trần Hàn, dù sao gã cũng là thuộc hạ cũ của Hứa Thâm, hiện giờ lại chết trong miệng khư, kết cục thê thảm.
Làm sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?
"Những con đại khư kia vô cùng xảo quyệt, hành tung mơ hồ, chúng nó không có địa bàn cố định. Chỉ cần bị chúng tôi dò xét được hành tung, cũng sẽ lập tức di chuyển, tựa như chúng nó có năng lực dự đoán từ trước vậy. Mấy lần chúng tôi muốn hành động bí mật đến tiêu diệt chúng nó đều thất bại rồi. Hiện giờ cũng không biết chúng nó đang ẩn trốn ở đâu. Nếu ngẫu nhiên xảy ra chuyện, thì sau khi chúng nó tập kích các khu, cũng sẽ lập tức dời đi, không để cho chúng tôi có cơ hội công kích."
Nạp Sắt Phân Ny nói đến đây cũng có chút uể oải.
Trước kia, khi bọn họ phải đối mặt với đám đại khư thường xuyên hành động tùy ý kia, chỉ cần cân nhắc đến chuyện nên đánh giết chúng nó như thế nào, thì hiện giờ tới lúc gặp được những con đại khư có tính kỷ luật, bọn họ mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là da đầu ngứa ngáy, thậm chí cơ hội chạm mặt chúng nó, cũng không nắm bắt nổi.
"Bởi vì có khư ẩn núp ở trong này, cho nên những hành động của các cô đều bị khư nhìn thấu cả rồi." Hứa Thâm nói.
Con mèo kia vừa bị hắn giải quyết lúc trước kia, chính là kẻ nằm vùng được đám khư bên kia phái đến nơi này.
Mấy con khư nọ lại biết chơi thủ đoạn như vậy, hiển nhiên trí mưu của chúng đã không hề thua kém đại đa số con người rồi.
"Hả?" Nạp Sắt Phân Ny có chút sửng sốt, chợt kinh ngạc mà nhìn Hứa Thâm: "Nhưng rõ ràng ở nơi này, chúng tôi có quân vương của Hàn gia tọa trấn?"
"Hành động của khư vô cùng bí ẩn, nếu không phải năng lực giả loại hình trinh sát thì rất khó phát hiện được ra chúng." Hứa Thâm nói đơn giản một câu, chợt mở miệng hỏi cô ấy: "Để cho tất cả thủ vệ lui lại đi, đợi lát nữa đại quân khư cấp A sẽ đến đây."
Nạp Sắt Phân Ny lại kinh ngạc, tin tức ở trong miệng Hứa Thâm quá mức kinh người, hơn nữa, lại là tin sau càng khiến người ta khiếp sợ hơn tin trước, khiến cho đầu óc cô ấy sắp không xoay chuyển kịp: "Khư chuẩn bị tiến công nơi này?"
"Ừm." Hứa Thâm nói: "Chỉ sợ số lượng lớn, sẽ không tránh khỏi thương vong, nên mới bảo cô lệnh cho bọn họ lui lại, để tôi đến giải quyết."
Nạp Sắt Phân Ny có chút ngơ ngác, tuy cô ấy không biết Hứa Thâm biết được tin tức này như thế nào, nhưng rất nhanh cô ấy đã phản ứng lại rồi lập tức truyền mệnh lệnh đi xuống.
Chờ sau khi tin tức được phát ra, cô mới quay sang hỏi Hứa Thâm: "Quân chủ, ngài đã giải quyết con đại khư ẩn núp ở nơi này rồi?"
"Ừm."
Nạp Sắt Phân Ny thầm nghĩ quả nhiên là vậy, rồi không khỏi có chút cảm khái, vẫn là ở bên cạnh Hứa Thâm có cảm giác an toàn hơn nhiều.
Nhưng rất nhanh ý thức của cô thoáng có chút hoảng hốt, dường như cô ấy cũng từng có cảm giác an toàn như vậy, khi ở bên cạnh một người khác.
Nhưng mà… đã không nghĩ ra đối phương là ai rồi.
Cô âm thầm lắc đầu, cũng không nghĩ sâu thêm. Suy cho cùng, con người mà, ai cũng sẽ có một chút cảm giác tựa như đã từng quen biết, nó gọi là ảo giác ký ức.
"Quân chủ, có bao nhiêu con khư sẽ đi tới nơi này vậy? Có cần tôi đi thông báo cho những quân vương khác đi tới tiếp viện hay không?" Nạp Sắt Phân Ny tranh thủ thời gian, trực tiếp xin chỉ thị.
Hứa Thâm khẽ lắc đầu: "Không nhiều lắm đâu, một mình tôi là đủ rồi."
Nạp Sắt Phân Ny "Vâng" một tiếng, cũng không nói thêm điều gì nữa, chỉ là trong lòng vẫn có một chút khẩn trương, không biết một lát nữa khi Hứa Thâm giết khư, hắn có thời gian chú ý đến cô hay không?
Cô có nên đi tìm một nơi nào đó để trốn đi trước không?
Nhưng nếu cô nói ra những lời như vậy lại có chút không tốt, rất giống lâm trận lùi bước…