Thông qua khư lực tiêu hao và cường độ cảm ứng, Tinh Quân lập tức đưa ra phán đoán, nguy hiểm trước mặt cũng giống như những lần trước, là khư cấp A.
Bởi vì lần này khư lực của gã tiêu hao cực nhỏ, chủ yếu là đội hình chung quanh quá mạnh mẽ, bởi vậy khả năng uy hiếp mà khư cấp A có thể tạo thành cho bọn họ cực kỳ thấp.
Không bao lâu sau, mọi người đã nhìn thấy loại nguy hiểm mà Tinh Quân vừa nhắc đến. Nó là một con khư trong trạng thái u hồn, thân hình dài chừng bảy, tám mét, thân trên cực lớn, mặc một tấm áo choàng không? lồ màu xám, đang bay lơ lửng giữa không trung, phía dưới tấm áo choàng còn có vài đường răng cưa vụn vỡ, rách rách nát nát.
Tại thời điểm mọi người nhìn thấy con khư kia, nó cũng cảm nhận được sự tồn tại của mọi người. Nhưng chờ đến khi nó dùng vẻ mặt vô cùng quái dị quay đầu nhìn đến, khóe miệng lập tức cứng đờ, không còn cười nổi nữa.
Sau đó, con khư nọ cấp tốc bay về phía trước, nhanh chóng bỏ trốn mất dạng.
Hứa Thâm và những người khác thấy vậy, đều mỉm cười, cũng không ai đuổi theo nó. Suy cho cùng, trên thế giới này cũng có quá nhiều khư, giết không hết, chẳng cần thiết phải hao phí chút tinh lực này, dù sao bọn họ cũng đang di chuyển tại nơi hoang dã, giữ lại lực lượng mới là biện pháp thông minh.
Mọi người không sửa đổi tuyến đường, lại tiếp tục tiến về phía trước theo phương hướng con khư kia vừa chạy trốn.
Nhưng không đi được bao lâu, bỗng nhiên con khư vừa chạy trốn kia lại vội vàng bay trở về, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Mà lần này, vẻ hoảng sợ trong mắt nó càng nồng đậm hơn.
"Không tốt!" Tinh Quân đột nhiên kêu lớn.
Tại thời điểm gã nhìn thấy con khư kia, trong lòng lập tức ý thức được tình huống không thích hợp, vội vàng thi triển năng lực tiến hành đoán trước, nhưng kết quả lần này lại làm gã hết hồn. Bởi vì khư lực của bản thân lại cấp tốc tiêu hao như nước chảy.
Nghĩa là phía trước có hung hiểm cực lớn.
"Có nguy hiểm!" Tinh Quân nhìn về phía Hứa Thâm, là trốn đi hay là ứng phó, phải cần Hứa Thâm đưa ra quyết sách.
Nếu là gã, chắc chắn gã sẽ nhắc nhở mọi người chạy nhanh từ lâu rồi.
Hứa Thâm cau mày, chăm chú nhìn vào mảnh sương mù dày đặc phía trước. Sau khi cân nhắc, cuối cùng hắn cũng không lựa chọn chạy trốn.
Nếu bọn họ đến vùng biên của thế giới này để tìm kiếm vấn đề, thì vấn đề đã tới ngay trước mắt rồi.
Hơn nữa chiến lực của bọn họ bên này cũng không yếu, toàn bộ đội ngũ đều là quân vương, không có gì cản trở, bản thân hắn càng đạt tới hạn mức cao nhất của quân vương… Dưới tình huống này, ngoại trừ Thần, hẳn là không còn bất cứ tồn tại nào có thể uy hiếp được bọn họ nữa.
Chẳng lẽ kẻ phía trước kia thực sự là một vị Thần? Đang chạy tới?
Hứa Thâm khẽ nheo mắt, Mai Phù bên cạnh không hề lên tiếng nhắc nhở, cũng mang đến cho hắn một chút tin tưởng.
"Chuẩn bị nghênh chiến." Hứa Thâm nói.
Trong lòng mọi người trầm xuống, nhưng trên thực tế, khi dấn thân vào chuyến hành trình này, tất cả bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng sẽ phải đối mặt với nguy hiểm rồi. Thêm nữa, bọn họ cũng muốn nhìn xem, thứ có thể khiến cho khư cấp A phải bỏ chạy trối chết kia, đến tột cùng là cái gì.
Lúc này, con khư thú nọ đã tiến tới càng ngày càng gần mọi người, trực tiếp tiến vào phạm vi ba trăm mét xung quanh.
Mà mảnh sương mù dày đặc sau lưng nó, lại cuồn cuộn sôi trào, giống như đang bị một thứ gì đó vô cùng không? lồ thúc đẩy.
Bỗng nhiên mọi người cảm nhận được mặt đất bên dưới truyền đến một chút rung động rất nhỏ.
Ngay sau đó, con khư vốn chuẩn bị xông vào khoảng cách 200 mét trước mặt mọi người, lại đột nhiên bị một sợi dây thừng màu đen bắn ra từ trong mảnh sương mù dày đặc sau lưng quấn lấy, kéo thẳng vào bên trong sương mù dày đặc.
Ngay sau đó là một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Nhưng rất nhanh, hết thảy mọi thứ lại đột nhiên ngưng bặt.
Sương mù dày đặc đang xao động không ngừng phía trước, cũng từ từ ép lại gần. Ở thời điểm khoảng cách giữa hai bên bị thu hẹp lại chỉ còn năm trăm mét, cuối cùng bóng dáng thật lớn bên trong cũng lộ diện.
Mọi người cũng thấy rõ nó là thứ gì rồi.
Có thể hình dung nó là một con cự thú bò sát cao tới trăm mét, cái đầu như như một chiếc xe tải chở hàng cực lớn, mọc đầu những cục u và gai nhọn, dữ tợn vô cùng, đằng sau thân thể có bảy, tám cánh tay cực lớn.
Phía trên những cánh tay này có vết rạn giống như những dấu bầm tím, phía trên cánh tay được chia làm ba đoạn, mỗi đoạn dài hơn ba mươi mét.
Nếu bỏ qua chuyện có thêm một đoạn thì cánh tay của nó cực kỳ tương tự với cánh tay con người.
Lúc này, cái đầu của con cự thú nọ đang không ngừng phun ra nuốt vào đoạn lưỡi rắn màu đen. Đoạn lưỡi rắn nọ được phân nhánh thành mấy chục cái, mỗi một nhánh có hình dạng như dây thừng mảnh.
Hóa ra thứ lúc trước cuốn khư thú vào trong sương mù kia cũng không phải là dây thừng, mà là một trong số những cái lưỡi này.
"Là xác!"
Mọi người lập tức nhận ra ngay, thứ không? lồ trước mắt chính là một con xác, nhưng nó vốn không phải là loại xác bình thường, mà là xác cực kỳ cổ xưa lâu đời.
Hứa Thâm cảm nhận được khí tức tà ác, hoang dã phát ra từ trên người nó, trong lòng lập tức nghĩ đến một trong những phương pháp thành Thần mà thần phụ của Phản Nội Quân từng tiết lộ cho hắn, chính là đạt được một bộ xác cổ xưa, rồi lợi dụng xác thành tựu thân thể Bán Thần.
Nói cách khác, cái xác trước mắt chính là tồn tại cấp Bán Thần.
Đây là thứ ẩn giấu bên trong biển Mạt ư?
Hay nó chỉ là một cái xác đi lang thang tại vùng ven của thế giới, trùng hợp bị bọn họ bắt gặp?
Tại thời điểm vẻ mặt mọi người đều lộ ra những sắc thái khác nhau, cái xác cổ xưa kia cũng chú ý tới đám người Hứa Thâm rồi.
Chỉ thấy ba viên nhãn cầu được sắp xếp theo hình tam giác trên trán nó từ từ chuyển động, dừng lại trên thân thể mọi người, tiếp theo, nó nhanh chóng bò đến.
Hứa Thâm có thể cảm nhận được, nhãn cầu của nó đang tập trung lên người mình.
Chuyện này cũng là bình thường, bởi vì trên người hắn có đám Hải Tước, người đầu trâu, Hắc Tuyết, mà món đồ ăn đám xác này yêu thích nhất chính là khư, tiếp theo mới là trảm khư giả.