"Đây chỉ là trường hợp xấu nhất mà thôi." Hứa Thâm mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, mấy người đều đã là quân vương rồi, tương đương với bá chủ một phương, nên có cái mình theo đuổi cũng như cuộc sống của riêng mình, nếu muốn thành Thần, tôi có một câu muốn để mấy người nghe xong rồi tự mình đi tìm hiểu một chút. Chính là vứt bỏ chính mình. Đây là phương pháp thành Thần mà tôi đã nghĩ ra."
Lại nói, từ mười năm trước Hứa Thâm đã phát hiện ra phương pháp này rồi, nhưng 'Biết được' và 'Làm được' lại là hai việc khác nhau.
Hứa Thâm cảm thấy bản thân hắn vẫn khiếm khuyết một cơ hội, không thể chân chính tìm được cánh cửa để 'Tiến vào'.
"Vứt bỏ chính mình?" Mấy người đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, đây là phương pháp thành Thần ư?
Rất nhanh, bọn họ đã ý thức được Hứa Thâm đang nói cái gì, tất cả không khỏi mở to hai mắt nhìn hắn: "Ngài nói ngài đã tìm hiểu ra một phương pháp thành Thần?!"
"Ừm." Hứa Thâm gật đầu.
Tuy hắn còn chưa xác minh được phương pháp này, nhưng có Mai Phù ở đây, gần như có thể kết luận được tính đúng đắn của nó rồi.
Mấy người Tiết Môi lập tức hít sâu một hơi khí lạnh.
Phải nói rằng, từ sau khi đạt tới quân vương, bọn họ mới biết được, thành Thần là chuyện mờ mịt và mông lung đến cỡ nào. Dòng lịch sử của nhân loại vốn kéo dài tới mấy ngàn năm nhưng trong quãng thời gian đó, cũng chỉ sinh ra vài vị Nhân Hoàng ít ôi, mà Hứa Thâm trước mắt lại có thể dựa vào chính mình tìm được con đường đi đến cảnh giới Nhân Hoàng rồi?
Bọn họ lập tức ý thức được lời nói này của Hứa Thâm trân quý đến cỡ nào, nếu truyền ra bên ngoài, khẳng định là đám quân vương khác sẽ ghen tỵ đến đỏ mắt.
Nhưng đương nhiên phương pháp tuyệt mật này cũng cực kỳ nguy hiểm.
Nguyên nhân chính khiến cho Hứa Thâm quyết định không công bố tin tức này ra ngoài, chủ yếu là vì tránh để một người nào đó tìm được bí quyết, rồi dẫn đầu trở thành Thần trước Hứa Thâm một bước.
Người khác thành Thần sẽ đối xử như thế nào với mình, Hứa Thâm cũng không thể cam đoan được, bởi vậy hắn chỉ có thể truyền lại phương pháp này cho những người bản tahan tín nhiệm và không có quyền lợi liên quan cũng như cừu hận với mình.
"Đi thôi." Hứa Thâm nói xong, lập tức đẩy mấy người Hạ Tĩnh Tương đi chỗ khác.
Bọn họ dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn hắn, Hứa Thâm có thể đơn giản giao cho bọn họ một thứ quý giá như thế, lại khiến trong lòng bọn họ dâng lên một loại cảm xúc không thể nói rõ ra.
Chờ đến khi Hứa Thâm mở miệng thúc giục, mấy người kia mới ôm theo tâm trạng vô cùng phức tạp chào tạm biệt hắn rồi rời đi.
Sáng sớm hôm sau, quân vương các gia tộc đều lục tục có mặt bên ngoài đại sảnh của hội nghị, bảy đại gia tộc cùng với nhóm Nguyên Chủ, Tinh Quân đã tập trung đầy đủ.
Hứa Thâm cưỡi ngựa đi ra, nhìn thấy mọi người đều được võ trang hạng nặng, không khỏi cười cười, chợt phất tay nói: "Nếu tất cả đều đến đây rồi, vậy xuất phát đi, Tinh Quân, anh tới dẫn đường, đi về hướng Bắc."
Sắc mặt Tinh Quân có chút kỳ quái, vì sao gã lại có cảm giác Hứa Thâm vừa kêu gọi một con chó nhỉ?
Những người khác cũng nhìn về phía Tinh Quân, tất cả đều biết vị quân vương này có năng lực vô cùng đặc biệt, chỉ số may mắn trực tiếp kéo đến đầy, mà từ trong lý lịch của gã cũng có thể nhìn ra năng lực này dũng mãnh ra sao.
Lại nói, trước kia, gã từng là địch nhân đã đao thật thương thật, giao thủ với Hứa Thâm, nhưng tới hiện giờ vẫn có thể sống sót, ngược lại còn được ngồi trên địa vị rất cao, hưởng thụ các loại đãi ngộ đỉnh cấp, không thể không nói, gã đúng là người vô cùng may mắn.
Cứ như vậy, được Tinh Quân dẫn dắt, mọi người lập tức kết đội mà đi, không hề có những lời tuyên thệ trịnh trọng, bọn họ ra đi chỉ giống như một đám người ra ngoại thành dạo chơi tản bộ.
Tinh Quân đi ở phía trước giống hệt một tên chăn ngựa cho Hứa Thâm, mà con ngựa Hứa Thâm đang cưỡi lại chính là con ngựa khư của Mạt Di La.
Lần này Hứa Thâm cũng mang nó theo, dù lên đường hay chạy trối chết, nó đều mang đến tác dụng vô cùng lớn.
Những quân vương khác đều biết chuyện Hứa Thâm có thể điều khiển khư cấp A từ lâu rồi, bởi vậy lúc nhìn thấy con ngựa khư cũng không cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng chỉ đang ưu sầu cho vận mệnh kế tiếp của mình.
Không bao lâu sau, đoàn người đã rời khỏi nội thành, đi đến một tòa thành Để ở phương Bắc, thành Hải Điểu.
Lúc trước, Hứa Thâm vừa đến nơi này hỗ trợ bọn họ dọn dẹp khư thú, coi như không hề xa lạ với tòa thành trước mặt, nhưng bọn họ cũng không dừng lại ở thành Hải Điểu, ngược lại nhanh chóng vượt qua nó, tiếp tục tiến về phía trước, đi đến một vùng hoang nguyên bên ngoài thành Hải Điểu.
Từ vị trí này, nếu tiếp tục đi về phía trước, sẽ bước vào vô tận hoang nguyên với một mảnh sương mù luôn luôn bao phủ.
Trong khi không chú ý đến, chẳng biết bầu không khí nhàn tản do mọi người vừa đi vừa nói chuyện với nhau đã biến mất, tất cả đều im lặng lại, áp lực vô cùng.
Bởi vì kể cả với quân vương, thì đi lại trong vùng hoang dã cũng không thể sơ suất, lơ là được. Bởi vì ở nơi này, có tồn tại một vài loại xác mạnh mẽ còn đáng sợ hơn khư.
Tinh Quân vừa đi vừa ngừng, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, thường xuyên dùng năng lực trinh sát, dự đoán hung cát phía trước, chờ sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm mới tiếp tục tiến về phía trước.
Cứ như vậy, mọi người không ngừng di chuyển chừng nửa ngày, đã cách xa nội thành hơn ngàn dặm. Rời khỏi nội thành càng ngày càng xa, bọn họ cũng càng ngày càng tiếp cận vùng biên của thế giới, những cái xác nhìn thấy trên đường cũng càng ngày càng nhiều.
Nhưng đại đa số xác này đều không mạnh, chúng chỉ lang thang vô ý thức mà thôi.
"Phía trước có khư." Đột nhiên Tinh Quân mở miệng nói.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên gã cảm ứng được nguy hiểm. Lúc trước trên đường đi, bọn họ đã phải đi quanh co lòng vòng tránh né không ít khu vực nguy hiểm trên đường, tuy phương hướng chính xác vẫn không thay đổi, nhưng rất nhiều lần đã phải đi vòng qua.
Mãi cho đến khi Hứa Thâm đi tới hỏi mới biết được nguyên ngân của chuyện này, rồi quyết định nếu cường độ nguy hiểm chỉ đạt chừng một nửa thì Tinh Quân không cần phải dẫn bọn họ đi vòng nữa.