Mọi người liếc nhau, đều biết Hứa Thâm đã tức giận rồi, mới đưa ra yêu cầu này, nhưng bọn họ cũng biết bản thân không thể từ chối được.
"Những con khư thú kia chạy đến thành Để tàn sát bừa bãi, hẳn là chuyện này nên để cho quân vương thành Để ra mặt mới đúng." Quân vương vừa lên chức của Mặc gia mở miệng nói.
Đó là một cô gái còn trẻ, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, vẻ ngoài cũng có vài phần tương tự với Mặc Tiểu Tiểu.
"Đúng vậy, nếu khu vực mà khư thú đã tàn sát bừa bãi chính là thành Để, thì bọn họ nên ra mặt." Lập tức có quân vương đồng ý nói.
Hứa Thâm lạnh lùng nói: "Nếu quân vương Thành Để đi rồi, thì thành Để sẽ do ai tới trông coi? Cho mấy người đi hả?"
Mọi người lập tức á khẩu không trả lời được, tuy bọn họ rất muốn nói rằng có thể nha, nhưng loại lời nói vô sỉ như vậy, bọn họ thực sự không thể thốt nên lời được.
"Cho mấy người mười lăm phút tự hỏi, tự thương lượng với nhau đi." Hứa Thâm phất tay nói.
Mọi người nghe Hứa Thâm nói như vậy, biết kết cục của chuyện này đã định, có nói gì cũng không thể thay đổi được nữa, chỉ có thể đứng dậy, tự mình rời đi, ra bên ngoài mở cuộc họp gia tộc.
Chờ bọn họ đi rồi, Hứa Thâm nói với Nguyên Chủ: "Anh có muốn đi hay không?"
"Tin tức này là thật sao?" Nguyên Chủ hỏi.
Hứa Thâm nhìn gã, không có trả lời, nhưng có vẻ như Nguyên Chủ vừa nhìn đã hiểu ánh mắt của Hứa Thâm mang theo hàm ý gì rồi. Gã cười khổ một tiếng, thoáng suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Tôi cũng đi, có thể khiến cho nhiều khư thú trong biển Mạt cùng bỏ chạy như vậy, khẳng định là có nguyên nhân. Tôi muốn nhìn xem đến tột cùng là thứ gì lại có thể dọa chạy những con khư này, có phải đối phương thật sự là Thần hay không?"
"Có khả năng sẽ chết, nếu anh muốn ở lại, tôi cũng sẽ không trách anh, dù sao nếu tất cả chúng ta đều chết đi, thì nơi này chỉ làm lợi cho Ngục Chủ, có lẽ gã sẽ biến nơi này thành nhân gian luyện ngục, hiến tế toàn bộ thế giới." Hứa Thâm nói.
Nếu cả hắn cùng với Nguyên Chủ đều không thể trở về, thì dưới ách thống trị của Ngục Chủ, thật khó để tưởng tượng nội thành và thành Để sẽ biến thành một chốn địa ngục như thế nào.
"Nếu chúng ta đều chết, thì chuyện của thế giới này cũng chẳng còn liên quan gì đến chúng ta nữa, cậu nghĩ nhiều làm gì?" Nguyên Chủ cười nói.
Hứa Thâm khẽ nhướng mày, nói: "Anh nói cũng đúng, vậy cùng nhau đi thôi."
Không lâu sau, quân vương của các gia tộc đều quay trở lại. Trải qua thương nghị, các gia tộc đều tự phái ra quân vương nhà mình tham gia vào hành trình sắp tới.
Thấy Giang gia phái ra Giang Nguyệt Ly, Hứa Thâm lập tức nhìn thoáng qua lão quân vương của Giang gia, đối phương ngượng ngùng cười với hắn.
Đôi mắt Hứa Thâm trở nên lạnh lùng, không hề đáp lại.
"Mấy người trở về chuẩn bị đi, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát." Hứa Thâm nhìn một lượt những người được lựa chọn, đơn giản nói một câu.
Mọi người đều đứng dậy cáo lui. Chờ bọn họ đi xong, Hứa Thâm lại nói với Tinh Quân: "Anh cũng đi chuẩn bị một chút, hành trình lần này cần dùng đến năng lực của anh."
Tinh Quân cười khổ, bản thân bọn họ đều là người làm công đỉnh cấp bên cạnh Hứa Thâm, bởi vậy bất cứ chuyện khổ cực gì, hắn cũng nghĩ đến gã.
Hiện tại gã cũng có chút mơ hồ không biết, đến tột cùng là năng lực của gã có phải may mắn hay không... Cứ có cảm giác gặp gỡ Hứa Thâm là toàn bộ may mắn biến thành xui xẻo.
Nhưng gã chợt nghĩ đến địa vị hiện giờ cùng với thần binh, khư binh mà mình đạt được, có thể nói là cái gì cần có đều có, dường như đãi ngộ này tốt hơn vô số lần khi trở thành của địch nhân Hứa Thâm.
Có lẽ… thứ này gọi là vừa đau khổ vừa sung sướng!!!
Bản thân Hứa Thâm cũng đi bắt tay vào chuẩn bị.
Ngay đêm hôm đó, hắn đã gọi đám người Hạ Tĩnh Tương, Lâu Hải âm, Tiết Môi đi tới, giao chuyện trong thành lại cho bọn họ, dặn dò bọn họ hơi chút lưu ý đến Ngục Chủ là được.
Hạ Tĩnh Tương muốn đi theo Hứa Thâm, nhưng bị hắn từ chối. Chuyến đi lần này hung hiểm vô cùng, Hứa Thâm cũng không dám cam đoan bản thân có thể chú ý được sự an nguy của bọn họ.
"Với thân phận và địa vị hiện tại của ngài, hẳn là không cần thiết phải đi mạo hiểm như vậy?" Tiết Môi có chút khó hiểu nhìn Hứa Thâm, gã thực sự không nghĩ ra vì sao Hứa Thâm lại kiên quyết phải làm một chuyện hung hiểm như vậy.
"Sớm muộn gì thế giới này cũng sẽ biến mất, mặt dày mày dạn mà sống đến một khắc cuối cùng vốn chẳng có ý nghĩa gì, không bằng sớm đi tìm con đường mới thì hơn." Hứa Thâm nói, hiện giờ rất nhiều chuyện hắn làm đều hướng về phía mục tiêu của chính mình, mà không phải đơn thuần chỉ vì sinh tồn như trước kia nữa.
Nếu chỉ là sống tạm, thì dù thế giới này có biến mất, hắn cũng có thể trốn vào bên trong Khư giới, tiếp tục kiên trì, nhưng trong mắt hắn, loại 'Sống' này chẳng có nghĩa lý gì cả.
"Thành Thần ư? Chẳng lẽ chúng ta chỉ có duy nhất một con đường này để đi thôi sao? Nhưng sau khi thành Thần chúng ta sẽ sinh sống ở nơi nào?" Tiết Môi thì thào tự nói.
Trong lòng Hứa Thâm khẽ động, lời nói trong lúc vô ý của Tiết Môi lại khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Đúng vậy, Thần sinh sống ở đâu?
Trong hư không? Hay là Khư giới?
Dường như đã nhìn ra Hứa Thâm rất tò mò về vấn đề này, Mai Phù ở bên cạnh hắn lập tức dịu dàng nói: "Thần không có chỗ ở cố định, cũng không có khái niệm 'Nhà', Thần không nơi nào không có, có lẽ nơi Thần cảm thấy hứng thú, chính là nhà của Thần."
Nói đến đây, cô ấy lại liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, trong đôi mắt giống như hồ nước trong suốt ấy chợt dâng lên vài gợn sóng nho nhỏ.
Trong lòng Hứa Thâm khẽ động, nói như vậy, Thần có thể tự do bay lượn đến bất cứ nơi nào trên thế giới, bọn họ ở lại nơi nào thì nơi đó chính là nhà của họ.
Nghĩa là nhà của Mai Phù chính là ở bên cạnh hắn sao?
Đến đây, trong lòng Hứa Thâm lập tức xuất hiện cảm giác ấm áp vô cùng, khóe miệng không khỏi cong lên, hắn nói với mấy người Hạ Tĩnh Tương: "Nếu chuyến đi này, chúng tôi gặp chuyện không may, tự bản thân mấy người hãy tranh thủ tu luyện thành Thần, nếu thực sự thành Thần, mấy người có thể đi đến cố hương của Mạt Di La nhìn xem, có lẽ ở nơi ấy, mấy người có thể tìm được một niềm vui bất ngờ."
Hạ Tĩnh Tương vội vàng nói: "Quân chủ, chẳng lẽ anh biết được bí mật gì đó ư? Vì sao lại nói là không trở về?"