"Mày… chúng mày còn có vương pháp nữa hay không!” Lão nhân tức giận đến run rẩy run rẩy đứng lên, bi thống kèm theo phẫn nộ nói: "Tự ý đột nhập nhà dân, còn tùy ý đánh chết người. Cháu tao chỉ là một đứa nhỏ mà thôi! Chỉ vì nó sợ lão già tao đây hứng gió bị cảm lạnh nên đi tới đóng cửa, thế mà mày… mày lại trực tiếp ra tay giết chết nó. Chúng mày… Chúng mày. . ."
"Chúng mày mau đền mạng đi! !" Lão nhân tức giận đến nổi trận lôi đình, cất giọng đầy bi thương phẫn nộ.
"Tao đã sớm nghe nói đám người chúng mày đều là một lũ mắc bệnh tâm thần, cả ngày lảm nhảm những lời điên rồ, đi loạn khắp nơi, nhưng không nghĩ tới chúng mày còn có thể giết người!" Người đàn ông khôi ngô hung hăng hét lên đầy giận dữ.
"Anh trai, anh trai.. ." Cô bé ôm con gấu nhỏ co rút người trên sofa, hai mắt đẫm lệ.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Một người phụ nữ đeo tạp dề bước ra từ nhà bếp, trong tay còn cầm nồi xẻng nấu ăn, trên người dính dính dầu mỡ và nước bắn ra từ đồ ăn. Bà ta vừa bước đến đã nhìn thấy thi thể thiếu niên nằm gục bên chân Hứa Thâm, lập tức sợ đến ngây người.
"Mày, chúng mày. . ." Người phụ nữ "A" một tiếng, vội vàng vứt bỏ nổi xẻng trên tay, vọt tới thi thể thiếu niên nọ, ôm con trai của mình vào lòng, òa lên khóc.
"Con trai của mẹ. . ."
Ông lão rống giận, người đàn ông chỉ trích, tiếng phụ nữ kêu rên, âm thanh khóc lóc của cô bé. . . Tất cả đan xen trước mắt, khiến suy nghĩ trong lòng Hứa Thâm triệt để rơi vào hỗn loạn.
Không phải hắn đang trảm khư trong hang động sao?
Chẳng lẽ nói, thứ hắn vừa giết kia vốn không phải khư, mà là. . . Nhân loại?
Không, không có khả năng. . .
Trong lúc hỗn loạn, bỗng nhiên Hứa Thâm nghĩ đến một vấn đề mà vị nhân viên trắc nghiệm tinh thần của cục Khư Bí kia từng hỏi hắn:
Nếu tôi nói cho cậu biết, chúng tôi mới là khư, còn cậu là nhân loại, cậu có tin tưởng không?
Đương nhiên là Hứa Thâm không tin.
Nhưng hiện giờ, hắn lại sinh ra dao động.
Chẳng lẽ, sự thật chính là như thế?
Và kì thực vấn đề mà vị nhân viên trắc nghiệm tinh thần kia đề cập tới, chính là lời ám chỉ với hắn?
"Mày phải đền mạng cho con trai tao. . ." Phụ nữ bắt lấy ống quần Hứa Thâm, dùng sức rung lắc, biểu cảm cực kỳ kích động.
Sắc mặt Hứa Thâm lại đờ đẫn, trong đầu vẫn hỗn loạn như cũ.
Ngay lúc này. tư duy trong đầu hắn đang bị dần dần phá vỡ, nếu hết thảy đều là sai lầm, như vậy người mẹ luôn nhắc nhở hắn phải chịu khó ăn đủ ba bữa một ngày kia, là người mẹ chân chính của hắn?
Thế thì người chết trong phòng kia là ai?
Mai Phù. . . Là ai?
Khoan đã, Mai Phù!
Bỗng nhiên Hứa Thâm giật nảy mình, hắn vội vàng nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện trong gian phòng khách này không có bóng dáng của Mai Phù.
Chẳng lẽ… Mai Phù chỉ là ảo giác của hắn?
Không có khả năng!
Hứa Thâm nghĩ đến mảnh da màu đen từng bị cô ấy ném xuống bên chân mình, đó là vật thật, nếu Mai Phù là ảo giác của hắn, cô ấy không thể ném vật thật cho hắn như vậy được.
Huống chi, Mai Phù từng nhắc nhở hắn quá nhiều thứ.
Ví dụ như lần này, trước khi trảm khư, cô ấy từng nói người một nhà này rất thú vị.
Nếu Mai Phù là thật, như vậy khi cô ấy không hiện hữu tại nơi này. . . Thì trước mắt chính là ảo giác!
Rất đột ngột, tựa như nội tâm hỗn loạn của Hứa Thâm đã tìm được một điểm tựa, chỉ trong nháy mắt, đã trở nên vững chắc trở lại, an bình xuống dưới.
Nếu trước mắt chính là ảo cảnh, thì phá vỡ ảo cảnh thôi!
Hơn nữa, có lẽ người một nhà trước mắt này. . . chính là mấy con khư trong hang động.
"Chết!"
Hứa Thâm nhìn người phụ nữ đang túm lấy ống quần mình, đột nhiên hắn rút kiếm, nhưng khi bàn tay lật ra đằng sau, lại phát hiện không thấy kiếm Trảm Khư.
Quả nhiên là ảo giác!
Hứa Thâm không chút lưu tình, nếu không có kiếm thì dùng nắm tay!
Bành!
Hắn đánh thẳng một quyền vào đầu người phụ nữ kia.
Phụ nữ ăn đau, phát ra tiếng thét chói tai, thân thể quay cuồng trên mặt đất, sợ hãi quay sang nhìn Hứa Thâm: "Mày, mày còn muốn giết tao ư? !"
"Mày vẫn còn muốn giết người! ?" Người đàn ông khôi ngô kia nổi giận đi tới.
Ông lão cũng bực bội, kéo lê cái thân thể già nua chậm chạp đi về phía Hứa Thâm, tựa như muốn dùng cây gậy trong tay quật hắn.
"Đừng bắt nạt bọn họ, ô ô ô. . ." Cô bé lại ôm con rối òa lên khóc.
Vẫn chưa lộ rõ chân tướng. . . tâm thần Hứa Thâm thoáng hoảng động một chút, nhưng ánh mắt đảo qua chung quanh, vẫn không thấy được bóng dáng Mai Phù.
Thế giới không có Mai Phù, đó là ảo cảnh!
"Đều chết đi cho tao! !" Hứa Thâm phát ra tiếng rít gào, hắn không thích loại cảm giác suy nghĩ bị quấy nhiễu này, nó làm hắn cảm thấy bản thân chính là người điên.
Dục vọng cuồng bạo phá hư xuất hiện, hắn kêu to lao về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ nọ nhìn thấy Hứa Thâm lại thật sự lao tới, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, lộ ra vẻ oán độc. Ngay lúc đó, thân thể người phụ nữ này đột nhiên biến hóa, hết thảy màu sắc xung quanh đều tan biến, ngọn đèn màu vàng nhạt ấm áp cũng không còn.
Hắc ám nhanh chóng ập tới, cùng với đó là sự ẩm ướt và khí tức âm lãnh.
Trước mắt Hứa Thâm lại là hang động kia, hắn đã quay trở lại. Bên cạnh đó, hắn còn phát hiện, không biết từ lúc nào, hắn đã bị đẩy ra thật xa, cô bé gấu nhỏ kia đang đứng ngay bên cạnh kiếm Trảm Khư.
Mà trên người hắn. . . Cũng không biết từ khi nào đã bị thật nhiều tơ nhện quấn quanh!
Nhưng chưa hết, ở ngay trước mắt hắn, là người đàn ông khổng lồ cao tới bốn mét kia.
Đống xúc tu tựa như dây leo từ chỗ sâu trong hang động lại kéo dài tới, trói chặt bàn chân hắn!
Thân thể Hứa Thâm đã bị trói buộc, hắn không thể nhúc nhích, Mặc Tiểu Tiểu và Chu Dã bên cạnh cũng chịu chung số phận.
Dù bản thân đang rơi vào tuyệt cảnh, nhưng khi Hứa Thâm nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc của hang động trước mắt, điều đầu tiên hắn làm lại là đảo mắt ngó quanh bốn phía, rất nhanh, hắn đã thấy được bóng dáng Mai Phù, cô đang đứng bên chân người đàn ông khổng lồ.
Hắn nhanh chóng dời ánh mắt đi, trong lòng đã có một loại cảm giác an bình, nhẹ nhàng thở ra.