Ven đường có rất nhiều du thi và khư, nhiều đến không đếm xuể, cũng may vì đang ở tầng sâu trong Khư giới, coi như mọi người được giảm bớt đi khá nhiều phiền não.
Sau khi tiến thêm về phía trước chừng 300 dặm, mọi người lại gặp phải nguy cơ, là một con xác cổ xưa nữa.
Dưới tình huống Hứa Thâm cùng Nguyên Chủ hợp lực, mới có thể giải quyết được cái xác này.
Con xác này không giống con lúc trước.
Phải biết rằng, bản thân những con xác cổ xưa này cũng có năng lực với tính độc đáo y như nhân loại, trong khi con lúc trước có năng lực cấm tuyệt, thì con này lại sở hữu cấp tốc tái sinh.
Cũng may nó không thể cấm đoán năng lực, sau khi nhanh chóng bị phân giải ra thành từng phần, mọi người lập tức chia nhau ra ném bỏ từng mảnh thi thể của nó, rồi vội vàng rút khỏi nơi đây.
Trong cơ thể cái xác này cũng có một kiện khư binh cấp truyền thuyết, chỉ số quyền trọng là 19, Hứa Thâm tiện tay khen thưởng cho một vị quân vương trong đội ngũ.
Bọn họ đã liên tục đi suốt hai ngày, vượt qua khoảng cách 800 dặm, nếu ước lượng dựa vào bản đồ Phổ Lãng Tư ở mặt Đông, thì biển Mạt đã ở ngay trước mắt rồi.
Mọi người ôm theo chờ mong trong lòng, tiếp tục tiến về phía trước, lại xâm nhập thêm chừng 100 dặm nữa, nhưng vẫn không thấy được biển Mạt.
Đến đây, hẳn là ai cũng biết đi phương Bắc và phương Đông có sự khác biệt rồi.
Và xảy ra tình huống trước mắt, thì hoặc là nội thành vốn không phải trung tâm của thế giới, hoặc là thế giới này vốn không có hình tròn.
Kế tiếp, mọi người lại tiếp tục đi thêm chừng mấy ngày nữa, vượt qua khoảng cách 600 dặm, gặp được ba con xác cổ xưa, giết chết hơn mười con khư cấp A, nhưng vẫn không thấy được biển Mạt.
Tuy chuyến hành trình này gặp phải biến cố khiến thời gian kéo dài hơn dự tính, nhưng may mắn là trước mắt cũng chưa ghi nhận trường hợp thương vong nào.
Lực lượng mà Hứa Thâm và Nguyên Chủ biểu hiện ra ở thời điểm đối chiến cùng xác cổ xưa, cũng khiến mọi người cảm thấy an toàn hơn không ít.
Thời gian cực nhanh trôi qua.
Một ngày nối tiếp một ngày, đảo mắt một cái đã hết nửa tháng.
Mỗi lần như thế, mọi người đều ôm hy vọng rằng ngày mai bản thân có thể đi đến biển Mạt rồi, kết quả là mỗi lần chờ mong đều mang đến một lần thất vọng.
Cứ như vậy, ôm theo tâm lý không tin tà [1], bọn họ đi suốt nửa tháng vẫn không đến được nơi mình cần đến.
[1]: có thể hiểu là không tin chuyện ma quỷ, không tin bản thân không làm được...
"Đến tột cùng là thế giới này có hình dạng gì vậy? Chẳng lẽ nó có hình thanh dài?" Có người không nhịn được đưa ra phán đoán.
Rõ ràng là đi theo hướng Đông có thể nhanh chóng đến biển Mạt, nhưng đi theo hướng Bắc, lại thấy khoảng cách cực kỳ xa xôi.
Nói như vậy, hình dạng của thế giới chỉ có thể là chữ nhật mà thôi.
Hiển nhiên, dấn thân vào chuyến hành trình vừa buồn tẻ, dài lâu, lại đầy rẫy nguy hiểm, một ngày sống bên ngoài hoang dã bằng cả một năm ở bên trong nội thành này, chính là một loại khảo nghiệm với tâm tính của nhóm quân vương, nếu không có Hứa Thâm và Nguyên Chủ, khẳng định là trong nửa tháng này, tất cả bọn họ đã rút lui, quay về rồi.
"Sắp rồi, có lẽ ngày mai là đến thôi." Nguyên Chủ nói.
Nói thật, ban đầu gã cũng ôm theo tâm tính không sao cả, nhưng hiện tại, trong đầu lại có chút cố chấp, không tin tà.
Có bản lĩnh lại để cho ta đi thêm nửa tháng nữa đi!
Cũng may lần này, vận mệnh không còn tiếp tục trêu cợt mọi người thêm nữa.
Ngày hôm sau, thế giới sương mù hoang dã trước mắt mọi người đã xảy ra biến hóa.
Mảnh sương mù phía trước chuyển thành màu tối tăm u ám, có thể hiểu đơn giản là trước mắt bọn họ, mảnh sương mù màu xám dày đặc ban đầu đã hoàn toàn biến thành màu đen.
Tựa như mảnh sương mù trước mặt kia đang chắt lọc, áp súc, tạo thành một vũng mực nước, giống như đang che giấu thứ gì đó bên trong.
Hơn nữa, Hứa Thâm cũng ngửi được từng đợt mùi hương kỳ dị. Mùi hương này cũng tương tự như thứ tỏa ra từ bên trong phòng bếp của 'Ma ma'. Mục nát, thối rữa, nhưng lại trộn lẫn với một loại hương thơm đặc biệt.
Hứa Thâm có cảm giác vô cùng khác lạ, tựa như toàn bộ huyết dịch trong cơ thể hắn đang rục rịch, như thế nó đã bị một thứ gì đó kích thích.
Hắn lập tức suy đoán, hẳn là khu vực không xa phía trước chính là biển Mạt.
Hứa Thâm nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở, những người khác nghe xong lời nói của hắn, vẻ mặt thoáng run rẩy, vừa hưng phấn vừa trở nên nặng nề hơn.
Bởi vì biển Mạt đã ở ngay trước mặt, cũng đồng nghĩa với nguy hiểm chân chính sẽ đến bất cứ lúc nào.
Tinh Quân bắt đầu phóng thích năng lực đoán trước với tần suất thường xuyên hơn, Hứa Thâm phân phó Hải Tước ngưng tụ ra vài người máu nho nhỏ, đi ở phía trước thăm dò mở đường.
Sau khi một nhóm hình người trần truồng chỉ có máu thịt đi vào bên trong sương mù màu đen dày đặc, mọi người đều tập trung tinh thần, vô cùng cảnh giác.
Bóng người máu thịt kia đi phía trước đoàn người Hứa Thâm chừng mười dặm, nhưng không phát hiện ra nguy hiểm, giữa hai bên vẫn duy trì khoảng cách như vậy, mọi người đi theo ở phía sau chúng nó.
Ngay khi bước vào phạm vi của sương mù dày đặc màu đen, tầm mắt lập tức bị ảnh hưởng nghiêm trọng, ngay cả tầm nhìn của quân vương cũng thu hẹp lại, khả năng cảm nhận mọi thứ xung quanh trực tiếp bị che phủ đi.
Cả nhóm tiếp tục đi trong sương mù màu đen thêm nửa ngày nữa, ước chừng đã vượt qua khoảng cách 100 dặm, bỗng nhiên, Hứa Thâm nghe được lời nhắc nhở của Hải Tước, đám bóng người máu thịt phía trước đã gặp phải tập kích, tất cả đều mất đi liên hệ rồi.
Bởi vì tập kích quá mức bất ngờ, không một dấu hiệu báo trước, khiến cho đám bóng người máu thịt kia không thể truyền tin tức quay về.
Hứa Thâm lập tức lên tiếng, để cho mọi người nâng cao cảnh giác.
Cùng lúc ấy, Tinh Quân lập tức cảm nhận được khư lực của mình đang cấp tốc xói mòn, gã cũng vội vàng mở miệng nhắc nhở mọi người.
Vào thời khắc này, trong sương mù chung quanh, mơ hồ có từng tiếng thầm thì quỷ dị vang lên, tựa một người thân cận, quen thuộc nào đó của bản thân đang kêu gọi bên tai.
Tiếng thì thầm lúc rõ ràng, khi mơ hồ, như gần như xa.
Sưu!
Dường như có bóng đen vừa lướt qua từ bên trong sương mù, mọi người vội vàng nhìn lại, nhưng không thể nhìn thấy bất cứ cái gì.