Sau khi trận doanh xuất hiện thương vong, trận hình bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo và để lộ ra sơ hở, rất nhanh đã có người ngã xuống.
"Hắc Tuyết!" Hứa Thâm gầm nhẹ một tiếng.
Tựa như giữa hư không vừa vang lên một tiếng huýt gió.
Và chỉ trong phút chốc, vô số tóc đen bay múa, từng sợi kéo dài rồi đan vào nhau ngay giữa hư không, hình thành nên một cái võng, trực tiếp bao vây, trói chặt đàn côn trùng phụ cận.
Đám quái trùng giống như con mồi rơi vào mạng nhện, chúng liều mạng giãy giụa, nhưng không thể nào thoát ra được.
Lại nói, Hắc Tuyết cũng nhận được hiệu quả tăng phúc từ Hứa Thâm, lại cộng thêm lực lượng của bản thân cô ấy, bởi vậy ngay khi vừa xuất hiện, Hắc Tuyết đã nhanh chóng giúp Hứa Thâm ổn định lại cục diện bết bát trước mắt rồi.
Mọi người thoáng thở phào một hơi, nhìn thấy một màn làm cho người ta sợ hãi kia, trong lòng không khỏi rung động. Hóa ra bọn họ lại kém một con khư bên người Hứa Thâm?
Hơn nữa, trong đám khư cấp A cũng có thứ quái vật hung tàn đến thế sao?
Đương nhiên là câu hỏi nọ không nhận được đáp án. Hơn nữa, vào thời điểm như thế này mọi người cũng không có tâm tư để suy nghĩ quá nhiều, vừa được thả lỏng một chút đã nhanh chóng áp sát lại gần nhau, theo bước chân Hứa Thâm cấp tốc lao ra ngoài.
Bọn họ đều ý thức được mảnh sương mù màu đen này chính là điểm mấu chốt, khả năng cao là… chỉ cần chạy ra bên ngoài sương mù màu đen, bọn họ sẽ thoát khỏi chuỗi tập kích điên cuồng của những con quái trùng trước mặt.
Nhưng… bởi vì lúc trước bọn họ đã xâm nhập quá sâu vào bên trong sương mù màu đen. Tuy nói với quân vương, khoảng cách hơn trăm dặm cũng chẳng phải là xa, nhưng ở trước mặt đàn côn trùng, khoảng cách này lại khiến bọn họ tốn nhiều thời gian hơn bình thường.
Phanh!
Rồi đột nhiên, tiếng xé rách vang lên, từng lọn tóc đen đang trói buộc quái trùng trực tiếp đứt đoạn.
Đám quái trùng kia điên cuồng giãy giụa và một lần nữa hung hăng vọt tới. Hiển nhiên, chỉ dựa vào một mình Hắc Tuyết, cô ấy cũng không thể kiên trì được quá lâu.
Mấy con quái trùng cấp tốc đánh về phía quân vương của Tần gia. Người nọ hoảng sợ trừng lớn con mắt. Và mặc kệ gã liều mạng giãy giụa như thế nào, cuối cùng vẫn bị đám quái trùng bổ nhào đến. Gã kêu thảm một tiếng nói: "Tôi đi trước đây!"
Khi nói chuyện, thân thể lại đột nhiên biến mất.
Hóa ra năng lực của người này cùng loại với ký hiệu, chỉ cần kích hoạt năng lực là có thể trở lại vị trí đã đặt ký hiệu. Và hiển nhiên trước khi cả đoàn người tiến vào bên trong sương mù màu đen, người này đã để lại ký hiệu từ trước, bởi vậy mới có thể thoát thân.
"Các vị, tôi cũng không chống đỡ được nữa." Quân vương của Mặc gia cắn răng nói. Vừa dứt lời, bóng dáng của gã chợt hóa thành một mảnh sương khói, tại chỗ tiêu tan.
Tại thời khắc nguy cơ này, bọn họ đều thi triển sở trường chạy trốn của bản thân.
Sắc mặt những quân vương không có năng lực chạy trốn quá mạnh lập tức trở nên khó coi, nhưng bọn họ cũng hiểu, những người kia đã dốc sức chiến đấu cùng mình đến bây giờ, xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Bọn họ chỉ có thể ký thác hy vọng vào Hứa Thâm cùng với Nguyên Chủ, mong hai người ấy không bỏ mặc bọn họ ở chỗ này.
Mắt thấy quái trùng càng ngày càng nhiều, Hứa Thâm biết không thể dừng lại thêm nữa. Hắn hít sâu một hơi, lập tức phân phó Hắc Tuyết ra tay, dùng từng sợi tóc đen dài của cô ấy quấn quanh bao vây tất cả những quân vương còn sót lại, bao gồm của Nguyên Chủ vào bên trong.
Chờ sau khi tất cả mọi người đều bị Hắc Tuyết quấn quanh, trói chặt, Hứa Thâm cũng không dừng lại nữa, hắn nhanh chóng dùng tốc độ cao nhất để chạy đi, để tiến về phía trước, muốn ra ngoài.
Đám quái trùng khác đều mất mục tiêu, lập tức chuyển hướng về phía Hứa Thâm, điên cuồng muốn leo lên thân thể hắn, nhưng lại khó mà theo nổi bước chân của Hứa Thâm.
Hứa Thâm dốc toàn lực vung vẩy đôi tay, dọn dẹp những con quái trùng trước mắt. Có quái trùng từ bên cạnh đánh tới, nhưng chưa kịp tới gần, đã bị đao máu hoặc lưỡi liềm máu đột ngột bắn ra từ trên cánh tay Hứa Thâm chém bay đi rồi.
Là Hải Tước mượn dùng thân thể Hứa Thâm, trực tiếp ra tay với chúng.
Không có quân vương khác cản trở, rất nhanh, Hứa Thâm đã xé rách được một lỗ hổng từ bên trong vòng vây của đàn côn trùng, mắt thấy hắn chuẩn bị thoát khỏi tình thế này, bỗng nhiên một tiếng kêu to mênh manh mà cổ xưa từ nơi nào đó truyền đến, nhưng lại có vẻ như âm thanh ấy trực tiếp vang vọng tại chỗ sâu trong đầu óc của Hứa Thâm. Cả người hắn chấn động, có một loại cảm giác ý thức tê dại, bước chân theo bản năng lập tức tạm dừng lại.
Nhưng rất nhanh, Hứa Thâm đã nhìn thấy sương mù màu đen đằng sau sôi trào, xao động, tiếp đó, một vật thể cực kỳ khủng bố đang ầm ầm lao đến.
Chờ đến khi nó lại gần, mới có thể nhìn thấy rõ, hóa ra thứ này một cái miệng vực sâu không? lồ.
Nhưng ở bên trong cái miệng không? lồ ấy vốn không phải là răng nhọn, mà là vô số những cánh tay phụ nữ tái nhợt.
Những cánh tay này chi chút rậm rạp, thoạt nhìn cũng rất giống một miệng đầy răng nanh.
Con ngươi trong mắt Hứa Thâm co rút lại, hắn vội vàng thi triển hình tròn, đồng thời cũng nhanh chóng rút lui, nhưng tốc độ của đối phương cực nhanh, thế tới như trời sụp, lập tức đè xuống, cắn nuốt hắn vào bên trong.
Hứa Thâm chợt có cảm giác bản thân vừa rơi xuống vực sâu vô tận.
Ý thức có chút mơ hồ, dường như mỗi một cánh tay ở bên cạnh đang điên cuồng lôi kéo bản thân… chìm sâu, chìm sâu xuống.
Thêm nữa, bên tai hắn còn có thể nghe được những tiếng cười vô cùng quỷ dị, có loại dữ tợn, có loại nhạo báng, có dịu dàng, cũng có quyến rũ.
"Phanh" một tiếng. Hứa Thâm có cảm giác đầu mình vừa rơi thật mạnh xuống đất.
Hắn vội vàng mở to mắt, lại nhìn thấy một màn kỳ dị, trước mắt hắn chính là một khu phế tích.
Bên người là đám đông mặc đồng phục thống nhất của nhân viên cứu hộ. Những người này đang bận rộn tìm kiếm bên trong phế tích, rồi di chuyển từng khối đá lớn, từng bộ hài cốt bị chôn vùi bên dưới.
Mà lúc này, hắn nằm trên một cái cáng, đang được người ta nâng đi, từ từ rời khỏi phế tích.
Hứa Thâm sửng sốt, hắn vội vàng chống đỡ thân thể, lại cảm thấy cánh tay suy yếu vô lực.
Nơi này là...?