Hứa Thâm xoay người rời đi, không còn tiếp tục tìm kiếm những bình chứa tàn thứ phẩm khác nữa.
Lúc trước săn giết hai con, hắn chợt phát hiện ra rằng, tuy ăn chúng có thể gia tăng một chút lực lượng cho mình, nhưng loại hành động này chỉ là tích lũy lượng mà không thể chuyển thành chất biến.
Nghĩa là dù hắn có gom góp được nhiều bình chứa tàn thứ phẩm hơn nữa, cũng không thể dùng chúng nó để chồng chất lên thành Thần, trừ phi bình chứa chuẩn hoàn mỹ này hoàn toàn hư hỏng, hoàn toàn bị phân giải, đến lúc đó, lại tập hợp toàn bộ lực lượng của những bình chứa tàn thứ phẩm đã bị phân giải ra này, hẳn là hắn sẽ có cơ hội để làm một lần hành động mà thành Thần.
Nhưng muốn có được cơ hội này lại cần chờ đợi 1500 năm.
Lộ trình quay về hiện tại dễ dàng hơn lúc đi đến nơi đây rất nhiều, Hứa Thâm điều khiển bình chứa tàn thứ phẩm rời khỏi sương mù màu đen, lập tức cảm nhận được một loại cảm giác khó chịu giống như cá mất nước, giống như hít thở không thông, nhưng sau khi cẩn thận cảm thụ, hắn biết nó chỉ là một loại ảo giác khi bản thân rời khỏi khu vực làm cho mình cảm thấy thoải mái mà thôi.
Hắn sẽ không thực sự tắc thở mà chết.
Cũng sẽ không phát sinh tình huống nào đó làm cho trạng thái thân thể chuyển biến xấu đi chỉ vì rời khỏi sương mù màu đen.
Sương mù màu đen tựa như một loại dịch dinh dưỡng, tác dụng của nó chỉ vẻn vẹn là cung cấp hoàn cảnh cực kỳ thoải mái cho bình chứa tàn thứ phẩm, khiến cho bình chứa vốn hành động theo bản năng không muốn rời khỏi nơi đó mà thôi.
"Dường như dưới chân tôi chính là kiện thứ nhất trong tám cái bình chứa chuẩn hoàn mỹ mà cô nói, nghĩa là còn bảy mảnh thế giới lục địa giống như vậy nữa?" Hứa Thâm nhìn về phía Mai Phù.
Chẳng lẽ ở bên ngoài biển Mạt, vẫn còn bảy mảnh "Thế giới đại lục" khác?
Nói như vậy, bên trên những nơi này cũng có nhân loại sinh sống sao?
Mai Phù mỉm cười gật đầu, nói: "Nhưng trình độ hư thối của chúng khá mạnh, đã hoàn toàn hư hỏng rồi. Đương nhiên, cũng có nơi tình huống ổn định hơn nơi này của cậu."
Hứa Thâm im lặng.
"Vì sao hình dạng của bình chứa chuẩn hoàn mỹ này lại tương tự như vẻ bề ngoài của nhân loại chúng tôi?" Hứa Thâm dò hỏi.
Mai Phù thoáng sửng sốt rồi kinh ngạc hỏi: "Vì sao cậu lại biết hình dạng bên ngoài của nó tương tự như nhân loại?"
Hứa Thâm nói: "Ở lần đầu tiên tôi tiến vào thế giới Linh Bí, đã nhìn thấy nó rồi."
Lúc trước, khi lần đầu tiên hắn rời khỏi thế giới Linh Bí, hắn đã trông thấy một hình người vô cùng lớn.
Bởi vì ý thức từ trên cao rơi xuống thân thể, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy hình người kia, Hứa Thâm mới ngỡ đó chỉ là ảo giác, hoặc thứ hắn nhìn thấy là một cái gì đó khác, không nghĩ tới thế giới nơi bọn họ đang sống lại chính là một bình chứa chuẩn hoàn mỹ.
Tưởng tượng một chút, bên trong thế giới mờ mịt vô ngần này có tới tám cái hình người không? lồ đang nằm thẳng, bên trên lại bao hàm vô số nhân loại giống như con kiến sinh tồn.
Đây là bộ mặt đích thực của thế giới.
Mai Phù nghe Hứa Thâm nói như vậy cũng bình thường trở lại, khẽ cười nói: "Bởi vì bình chứa này được chế tạo ra, đương nhiên cần phải có hình dạng của mình. Nói chính xác hơn là nhân loại các cậu mô phỏng bình chứa, mà không phải bình chứa mô phỏng nhân loại các cậu. Đơn giản là bình chứa có trước mới đến các cậu sinh ra, hơn nữa mỗi bình chứa chuẩn hoàn mỹ lại có hình dạng không giống nhau, bình chứa chuẩn hoàn mỹ khác nhau sẽ có hình dạng khác nhau."
"Lại nói, dùng trình độ thẩm mỹ của sinh vật khác để xem, dáng vẻ của nhân loại các cậu cũng vô cùng kỳ quái, tuy bên trên thân thể nhân loại không có mấy thứ ẩm ướt dính nhầy kia, nhưng loại cảm giác trụi lủi này cũng sẽ làm người khác sợ hãi."
Hứa Thâm nghi hoặc hỏi: "Cô đang muốn nói rằng, nhân loại chúng tôi cũng là sinh mệnh được những bình chứa này sản sinh ra?"
"Cùng gần giống như vậy đó. Nhân loại các cậu tương tự như phiên bản mini của bình chứa chuẩn hoàn mỹ được suy diễn điều chỉnh mà thành. Những sinh vật trên mấy bình chứa khác cũng như vậy." Mai Phù nói.
Hứa Thâm đưa mắt nhìn cô một cái, hiển nhiên, trong vô tận năm tháng qua, Mai Phù đã đặt chân đi đến những bình chứa khác rồi.
Mà chúng sinh sống trên những bình chứa này vốn chỉ là quân cờ do chúng Thần suy diễn ra thôi.
"Nhưng ở nơi này của các cậu lại sinh ra một vài tồn tại thú vị." Mai Phù nói.
"Hả?"
"Tồn tại mà các cậu gọi là Nhân Hoàng đó." Mai Phù khẽ cười nói: "Những nhân loại thú vị kia đã làm ra một vài chuyện rất thú vị. Hiện giờ, một vị trong đó còn đang ở trên đỉnh đầu của cậu kìa."
"Đỉnh đầu..." Hứa Thâm lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
Nhân Hoàng là Thần, mà khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ trông thấy một vùng tinh không hắc ám, ở giữa có một vòng tròn giống như trăng sáng.
Bỗng nhiên Hứa Thâm giật mình hiểu ra, hắn lập tức nói: "Chẳng lẽ là..."
Nguyệt Chủ?
Mai Phù nhẹ nhàng lắc đầu: "Nguyệt Chủ chính là một trong số những trực ban giả được chúng Thần chọn lựa ra, còn Nhân Hoàng của các cậu đang ở bên cạnh hắn."
"Bên cạnh sao?"
Mai Phù khẽ cười nói: "Đúng vậy, hắn đã dùng chính thân thể và sinh mệnh của mình để chế tạo nên một thứ gọi là thế giới di thiên huyễn cảnh, lấy đó để cản trở tầm nhìn của Nguyệt Chủ, nếu không biến hóa dị thường ở nơi này đã sớm làm cho Nguyệt Chủ ra tay rồi. Trực ban giả sẽ không cho phép tồn tại tiếp cận Thần được sinh ra, lại càng không cho phép bình chứa tàn thứ phẩm bị sinh mệnh thể khác điều khiển. Đây là bình chứa do chúng Thần chế tạo, cũng chỉ có Thần mới đủ tư cách khống chế nó thôi."
Hứa Thâm giật mình.
Mai Phù khẽ cười nói: "Đúng vậy. Hơn nữa, thân hình mà hắn sử dụng cũng là vật chứa do chúng Thần chế tạo, chỉ Chân Thần mới có tư cách khống chế đồ ăn."
Hứa Thâm nghĩ đến tin tức về Nhân Hoàng được ghi lại trong quán Thiên Ẩn, phần lớn trong số chúng đều nói Nhân Hoàng biến mất thần bí, không có tin tức gì, cũng không để lại ghi chú liên quan đến chuyện này.
Hóa ra những Nhân Hoàng đều đi hoàn thành nghiệp lớn đặc thù rồi.
Thậm chí ngay cả những chuyện mà bọn họ đã làm cũng không dám ghi chép xuống dưới.
Hoặc là nói, Nhân Hoàng cảm thấy không cần thiết phải ghi chép lại.