Lại nói, ghi chép chỉ đơn giản là lưu giữ bằng chứng cho người đời sau ca tụng, hoặc là lưu lại đường lối, phương hướng của bản thân trợ giúp người khác ngược dòng, truy tìm tới căn nguyên gốc rễ, nhưng từ một góc nhìn nào đó, Nhân Hoàng lại không thèm để ý đến chuyện được người khác ca tụng, về phần truy tìm căn nguyên gốc rễ, có lẽ chuyện bọn họ phải làm đều là độc nhất vô nhị, hoàn toàn không có ý nghĩa tham khảo.
Con đường họ đi chỉ có thể bước một lần.
Nếu để lại manh mối cho người đời sau, lại dễ dàng khiến những người ấy sinh ra sai lầm, đi vào đường rẽ.
Tâm trạng lúc này của Hứa Thâm vô cùng phức tạp.
Quân vương vô tình, đối xử với vạn vật như sô cẩu [1], hàng tỉ dân chúng tử vong cũng chẳng có liên hệ gì với đối phương. Nhưng Nhân Hoàng… vì sao phải đi ngược lại với thường thức này, để làm ra "Chuyện ngốc" như vậy?
[1]: nguyên văn - sô cẩu nghĩa là chó cỏ, chó rơm… Thời cổ, người ta thường dùng rơm, cỏ, lá tre… kết thành hình con chó, dùng để hiến tế, dùng xong sẽ vứt bỏ. Vì vậy từ này có nghĩa là thứ vô dụng, dùng xong là vứt, không có giá trị gì.
Hứa Thâm rất khó để hiểu được nguyên nhân.
Hay nói chính xác hơn, nếu xuất phát từ góc độ lợi ích, hắn hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ lợi ích gì trong chuyện này.
Nhưng Hứa Thâm biết Mai Phù sẽ không lừa gạt hắn.
Mấy ngày sau, Hứa Thâm về tới nội thành.
Từ sau khi nắm quyền điều khiển bình chứa tàn thứ phẩm, Hứa Thâm của hiện giờ đã được coi như một Bán Thần hàng thật giá thật rồi. Hắn có thể dễ dàng bao phủ cảm nhận của bản thân lên toàn thành, để nghe được những tiếng thì thầm khe khẽ của đám quý tộc bên trong từng đống kiến trúc to lớn ở nơi này, cũng như của những người bán hàng rong.
Bọn họ trò chuyện về những bí mật của người khác, bọn họ tùy tiện xoi mới, nói xấu người khác… tất cả những âm thanh đó giống như tiếng ve kêu một mực quanh quẩn bên tai hắn.
Ở trong này, Hứa Thâm còn nghe được nội dung kế hoạch bí mật của vài tổ chức đặc thù đang mưu đồ muốn thay thế vị trí của hội nghị.
Nhưng trên thực tế, bọn họ chỉ muốn dùng chúng để lung lạc một nhóm nhân tài, từ đó tiến hành cắt rau hẹ [2].
[2]: Cắt rau hẹ (割韭菜) là phép ẩn dụ cho những kẻ có quyền lực ở trên đàn áp, bóc lột những người ở phía dưới, cũng là ẩn dụ cho những kẻ ở vị thế cao hơn bóc lột những người ở thế bất lợi do khoảng cách chênh lệch thông tin hoặc thông tin không đúng. Hiểu nôm na là tung tin giả mị hoặc tầng lớp dưới hoặc dứt khoát không cho tầng lớp dưới hiểu biết thông tin chân thực để dễ bề bóc lột, cai trị.
Trên thế giới có đủ các loại người, trong lòng người lại chứa đầy các loại tín niệm, rất nhiều những đoàn thể nhỏ đều chen chúc nhau tồn tại bên trong nội thành, duy trì vẻ ngoài nhìn như hoà hợp êm thấm ở chung, nhưng thực tế vốn chẳng như vẻ ngoài.
Ánh mắt Hứa Thâm lóe sáng, hắn không để ý những kẻ đang âm thầm ôm kế hoạch xấu xa muốn mưu đồ bất chính kia định làm chuyện gì, bởi vì không cần biết bọn họ muốn làm cái gì, chắc chắn chỉ là châu chấu đá xe mà thôi, quan tâm cũng không ý nghĩa.
Hắn gọi thần phụ của Phản Nội Quân đến.
Rất nhanh, thần phụ đã đi vào bên trong hội nghị.
Hiện giờ địa vị của hội nghị xưa đâu bằng nay, mọi quyết sách đều lấy Hứa Thâm là người định đoạt, thần phụ cũng không dám tự cao tự đại ở trước mặt hắn, nhìn qua cực kỳ khiêm tốn nhã nhặn, nói với Hứa Thâm: "Quân chủ, có gì cần phân phó?"
"Ông là hậu duệ của Nhân Hoàng đời thứ tư?" Hứa Thâm hỏi.
Thần phụ hơi sững sờ, nhưng cũng mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."
"Các ông muốn trở lại thời kỳ huy hoàng của Nhân Hoàng thứ tư, hẳn là các ông cũng biết Nhân Hoàng thứ tư đã đi nơi nào rồi?" Hứa Thâm dò hỏi.
Con ngươi trong mắt thần phụ hơi co lại, chỉ là rất nhanh đối phương đã khôi phục lại như thường, rồi cười nói: "Quân chủ cứ nói đùa. Tuy chúng ta là hậu duệ của Nhân Hoàng, nhưng tuyệt không có ý định làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo, làm như vậy vừa thương tổn dân lại không có ý nghĩa. Hiện giờ trật tự và luật pháp của nội thành đều đã hoàn thiện, dưới sự thống trị của quân chủ ngài, số lượng vụ dân nhanh chóng giảm xuống, chỉ số hạnh phúc của mọi người càng ngày càng cao, đã sớm không thua kém thời kỳ Nhân Hoàng thống trị rồi."
"Đừng khẩn trương, ta biết các ông muốn khôi phục đến thời kỳ thịnh thế của Nhân Hoàng. Tuy hiện tại cũng là thịnh thế, nhưng nói cho cùng, người làm chủ vốn không phải là hậu duệ huyết mạch của Nhân Hoàng như các ông." Hứa Thâm nói: "Ta chỉ muốn biết Nhân Hoàng có để lại manh mối gì hay không thôi?"
Thần phụ cảm thấy bên trong những lời nói của Hứa Thâm có giấu cái hố quá lớn, trong lòng thầm kêu khổ, nói: "Quân chủ, chúng ta thực sự không có suy nghĩ như vậy. Hơn nữa, với thực lực của ngài, dù chúng ta có muốn cũng không có khả năng làm được mà."
"Các ông không thể đánh bại được ta, nhưng vẫn có thể tiêu hao chết ta, không phải thế sao?" Hứa Thâm thản nhiên nói.
Trái tim thần phụ nhói lên một cái. Lời này là những điều mà trước đó không lâu có người bí mật mở miệng can gián ông ta. Đối phương cũng là hậu duệ của Nhân Hoàng, càng là người mà ông ta tín nhiệm nhất, nếu nói ông ta không có dã tâm, đó là chuyện không thể.
Bởi vì thời kỳ hiện giờ thịnh thế phồn hoa, nội thành và thành Để chung sống hài hòa, ngược lại đã khiến cho không ít người có huyết mạch của Nhân Hoàng âm thầm ghen tỵ.
Rõ ràng một hồi thịnh thế như vậy, nhưng bọn họ lại không phải chủ nhân của nó, chỉ có thể làm nền, hoặc ít hoặc nhiều vẫn có cảm giác trong lòng không thoải mái.
Nhưng thần phụ rất lý trí, ông ta biết loại ý tưởng này chỉ thuần túy là ăn no rửng mỡ [3], rõ ràng trước kia, ở thời điểm bị gạt bỏ, xa lánh, nguyện vọng lớn nhất của bọn họ cũng chỉ là một ngày kia được nhìn thấy hồi thịnh thế như vậy mà thôi.
Nhưng lòng người vốn tham lam không biết điểm dừng, thần phụ vẫn đang kiềm chế những người nọ, thật không ngờ bọn họ vốn chỉ bí mật nói chuyện với nhau về loại tư tưởng này thôi, ai biết đâu nó lại bị Hứa Thâm hiểu rõ rồi?
[3]: nguyên văn - ăn đến căng, nghĩa của nó là tinh lực dư thừa, lại dùng vào những nơi không nên dùng.