Đây là lần đầu tiên gã biết đến loại tình huống quỷ dị này, thậm chí gã còn hoài nghi có phải vừa nãy mình đã trúng một loại công kích gì đó không thể nói rõ ra, rồi rơi vào ảo cảnh rồi?
Vào thời điểm này, phản ứng của số một tại Giáo hoàng Nguyệt Quang trong nội thành cũng tương tự với Đầu Lang, cũng rung động vô cùng, chỉ khác là vẻ mặt của gã kín đáo hơn rất nhiều.
Gã có cảm giác Linh Bí của mình đã bị một thứ lực lượng nào đó mạnh mẽ tước đoạt đi rồi.
Ngay tức khắc, trong lòng nhanh chóng nảy sinh một suy đoán khủng bố.
Sau khi từng viên thủy tinh Linh Bí từ khắp các nơi trên thế giới đều tụ tập lại đây, Hứa Thâm cảm nhận được một loại dao động rất nhỏ xuất hiện phía trên mảnh ý thức vốn phủ đầy bụi từ lâu, tựa như thế giới này sắp thức tỉnh.
24, 25, 26...
Tổng cộng có 27 viên Linh Bí, nhưng ở thời điểm 26 viên đã tập hợp đầy đủ đến trước mặt mình, Hứa Thâm mới tra xét được một viên thủy tinh Linh Bí cuối cùng.
Một viên Linh Bí cuối cùng kia không ở bên trong tuyến thời gian hiện tại, mà xuất hiện tại quá khứ xa xôi, trên người Mạt Di La.
Thậm chí ngay tại thời điểm này, Hứa Thâm còn có thể cảm nhận được số thứ tự phía trên Linh Bí nọ, viên trên người Mạt Di La kia lại có số ba.
Cô ta chính là Nhà Trinh Thám.
Khó trách từ sau khi Mạt Di La bị hắn đánh bại rồi phong tỏa bên trong quá khứ, vẫn không thấy cô ta xuất hiện bên trong thế giới Linh Bí.
Phải biết rằng, Mạt Di La đã rơi vào trạng thái bị đóng băng tại tuyến thời gian trong quá khứ, dù cô ta vẫn còn hoạt động tại tuyến thời gian nọ... Nhưng đó vốn là cuộc sống ở bên trong ảo cảnh do lồng giam tâm linh chế tạo ra, còn xét về một thời khắc nào đó trong hiện thực, Mạt Di La vẫn một mực rơi vào trạng thái đóng băng, bởi vậy cô ta mới không thể tiến vào thế giới Linh Bí được.
Hứa Thâm không khỏi nghĩ đến lần đầu hắn tiến vào thế giới Linh Bí rồi nói chuyện cùng cô gái có biệt danh Nhà Trinh Thám. Đối phương luôn lộ ra vẻ tự tin tràn đầy, không sợ bị người đoán ra thân phận và vị trí.
Bởi vì cô ta vốn là quân vương nhưng lại luôn giả vờ mình là hình thái thứ hai.
Chung quy lại, điểm mấu chốt nhất vẫn là lực lượng.
Nghĩ đến đối phương đã từng giúp đỡ mình mấy lần, còn từng giải đáp cho mình không ít nghi hoặc, trong lòng Hứa Thâm thầm cảm khái vạn phần.
Ai có thể ngờ được đối phương lại chính là quân vương Nghĩ Hậu của thành Bạch Nghĩ?
Nếu không gặp phải hắn, gặp phải Mai Phù, dựa vào năng lực của cô ta, chuyện xưng bá nội thành vốn chẳng phải là mộng.
Sau khi viên thủy tinh Linh Bí từ trên người Mạt Di La bay đi, xuyên qua thời gian, đến trước mặt Hứa Thâm, coi như tại một khắc này, 27 viên thủy tinh Linh Bí đã được tập hợp đầy đủ.
Từng có vô số quân vương muốn tập hợp đầy đủ loại lực lượng trong truyền thuyết này, nhưng độ khó lại lớn đến không thể tưởng tượng nổi.
Vậy mà hiện giờ, nó đã bị Hứa Thâm dễ dàng hoàn thành.
Tại thời điểm 27 viên Linh Bí tụ tập, toàn bộ chúng lập tức toả sáng hào quang. Rồi ngay sau đó, từng viên dung hợp vào nhau tựa như những giọt chất lỏng, cuối cùng đã hình thành nên một luồng ánh sáng màu trắng hừng hực chói mắt.
Dường như bên trong thứ hào quang này tồn tại một dạng ý thức cổ xưa nào đó đang thong thả sống lại, như thế vô số những lời thầm thì quỷ mị đang hiện hữu, lơ lửng xung quanh.
Tại một khắc này, thế giới thức tỉnh.
Quang mang màu trắng chói mắt dần dần ngưng tụ thành một luồng ý thức thể. Hứa Thâm cảm nhận được một chút cảm xúc mờ mịt, nghi hoặc, còn kèm theo một tia ác niệm, dục vọng muốn cắn nuốt hắn… từ bên trong ý thức thể mới sống lại kia.
"Bản thể?" Ngay sau đó, từ bên trong ý thức này truyền đến một lời thầm thì mỏng manh.
Hứa Thâm có chút kinh ngạc, hắn lập tức nhìn về phía Mai Phù bên cạnh.
Hắn có thể cảm nhận được mục tiêu mà ý thức thể kia muốn truyền tín hiệu tới, đúng là Mai Phù.
Mai Phù hé miệng mỉm cười, nói: "Ta cũng không phải là bản thể của ngươi, ngươi chỉ là một phần tàn xác bị ta lột ra, cũng là bộ phận bị ta vứt bỏ mà thôi, chẳng mấy liên quan tới ta."
Ý thức thể thì thào tự nói: "Khó trách ta lại cảm nhận được hương vị quen thuộc từ trên người ngươi, nếu hiện giờ ta ăn luôn ngươi... Hẳn là có thể thay thế được vị trí của ngươi?"
"Ngươi muốn ăn luôn mẹ sao?" Mai Phù cười nói.
"Muốn." Ý thức thể nghiêm túc trả lời.
Chẳng những nói như vậy, nó còn trực tiếp làm như vậy. Ngay tại thời điểm lời nói vừa rơi xuống, Hứa Thâm đã cảm nhận được năng lượng xung quanh kịch liệt ba động, ý thức thể cũng nhanh chóng lao thẳng về phía Mai Phù.
Nhưng ngay sau đó, Mai Phù đã nâng tay cố định nó lại trước mặt Hứa Thâm: "Ăn luôn nó đi."
Mai Phù nói với Hứa Thâm: "Chỉ khi ăn luôn nó, cậu mới có thể điều khiển được tàn khu của nó."
Trong lòng Hứa Thâm lập tức chấn động, hiển nhiên thân phận của Mai Phù đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn rồi.
Nhưng lúc này không nên hỏi nhiều, nhân cơ hội Mai Phù đang giam cầm ý thức thể, hắn trực tiếp phóng ra ý chí của bản thân, bao trùm lấy nó.
Có Mai Phù tương trợ, Hứa Thâm có thể cảm nhận được đối phương đang giãy giụa, nhưng toàn bộ lực lượng giãy giụa, phản kháng kia đều bị Mai Phù đón đỡ, còn hắn lại vô cùng thuận lợi xâm nhập thẳng vào bên trong ý thức thể, và từng bước xâm thực, tiêu hóa.
Sau khi ý thức thể nọ dần dần tan rã, ý thức của bản thân Hứa Thâm đã đạt được một lần tăng trưởng cấp tốc, gắn bó càng thêm chặt chẽ với thế giới, giống như cả thế giới này đều hóa thành tay chân của hắn, hắn có thể tùy ý điều khiển bất cứ một địa vực.
Mà tăng phúc do lực lượng của thế giới mang đến lại có thể làm cho mỗi một dạng năng lực của hắn đều đạt được cường hóa lên gấp trăm, ngàn lần.
Sau khi năng lực cường hóa được cường hóa lên gấp ngàn lần, lại dùng nó để tiến hành cường hóa cho những năng lực khác, chỉ cần nghĩ cũng biết giá trị tăng phúc nó khủng bố đến cỡ nào.
Với Hứa Thâm ở thời điểm hiện giờ, đừng nói là quân vương, kể cả mười vạn trăm vạn quân vương, hắn cũng chỉ cần một ý niệm là có thể tiêu diệt toàn bộ...
Hiển nhiên, đây mới là tồn tại cấp Thần Chích.
Vạn vật sinh diệt chỉ trong một ý niệm.