Chờ sau khi triệt để hoàn thành quá trình khoác thế giới lên người, Hứa Thâm nhìn về phía Mai Phù bên cạnh, nói: "Vừa rồi..."
Mai Phù mỉm cười, đáp lại: "Không phải lúc trước tôi đã nói rồi sao? Chúng Thần muốn tạo ra bình chứa hoàn mỹ, nhưng bọn họ đã thất bại rồi. Nói một cách đơn giản, chúng Thần từng thử nghiệm hai lần, mà tôi chính là thất bại phẩm đầu tiên, cũng chính là bình chứa hoàn mỹ đời đầu do chúng Thần chế tạo ra. Chỉ tiếc, tôi không đủ hoàn mỹ, không thể trở thành mục tiêu vĩnh sinh mà chúng Thần hướng tới. Tuy tôi có thể sống càng lâu dài hơn chúng Thần, nhưng vẫn sẽ tiêu vong."
"Quan trọng nhất là, chúng Thần không hề nghĩ tới một cái bình chứa lại có ý thức của chính mình, hơn nữa... nó còn vô cùng chán ghét bọn họ."
Nói đến đây, Mai Phù lập tức lè lưỡi rồi mỉm cười.
Hứa Thâm im lặng.
Dường như hắn cũng có thể tưởng tượng được cảm giác uất ức của chúng Thần kia.
Tồn tại mà bọn họ vất vả lắm mới có thể chế tạo được, lại chướng mắt bọn họ.
"Khó trách cô lại khẳng định bình chứa hoàn mỹ không tồn tại." Hứa Thâm cười khổ nói.
Mai Phù cười nói: "Đúng vậy, là bởi vì tôi đã vô hạn tiếp cận với nó, cho nên tôi càng hiểu biết chuyện này hơn bọn họ, chỉ tiếc rằng, dục vọng của chúng Thần còn mãnh liệt gấp trăm vạn lần so với phàm nhân. Chỉ cần là chuyện bọn họ đã nhận định, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Nhân niệm thành Thần, nhưng cũng chính vì nhân niệm thành Thần, mà không thể đi về hướng càng cao hơn... Hoàn mỹ."
"Khó trách chúng Thần lại ngủ say, mà cô thì không."
Hứa Thâm đã hiểu được hết thảy.
Mai Phù không thuộc về phạm trù Thần, cô ấy siêu việt Thần.
Trải qua vô tận năm tháng, chúng Thần đã ngủ say, chờ đợi được chìa khóa đánh thức.
Mà Mai Phù, tồn tại do chúng Thần chế tạo ra, lại không cần ngủ say, bởi vậy cô ấy chỉ có thể nhàm chán vượt qua vô tận năm tháng.
Đó là cuộc sống vô vị tới cỡ nào?
Cũng khó trách Mai Phù lại chẳng thèm để ý tới bình chứa hoàn mỹ, thứ đại diện cho vĩnh sinh mà chúng Thần một mực hướng tới kia.
Đơn giản, chỉ vẻn vẹn là sinh mệnh có hạn như hiện tại, đã làm cô ấy cảm nhận được sinh mệnh quá mức dài lâu và vô vị rồi, càng đừng nói đến vô hạn.
Nó không giống hạnh phúc, mừng vui, càng giống như nguyền rủa, lồng giam hơn.
"Nếu tôi đi đánh thức chúng Thần, bọn họ có thể gây bất lợi cho cô hay không?" Hứa Thâm hỏi.
Mai Phù ngọt ngào cười: "Sẽ không. Bọn họ không đánh lại tôi, không làm gì được tôi cả, trừ phi bọn họ thật sự chế tạo ra bình chứa hoàn mỹ, nhưng đây lại là chuyện không có khả năng hoàn thành. Ngược lại, tôi thực sự rất muốn nhìn xem vẻ tuyệt vọng của bọn họ sau khi tỉnh dậy, hẳn là sẽ rất thú vị."
"Đúng vậy, tôi cũng muốn nhìn thấy." Hứa Thâm nở nụ cười.
Quả nhiên Mai Phù là đáng yêu nhất.
Hứa Thâm lại điều khiển thế giới. Hắn chỉ tiêu phí một chút thời gian, đã thuần thục.
Với trạng thái hiện giờ của hắn, ảnh hưởng đến từ thời gian đã trở nên cực kỳ mỏng manh, thậm chí hắn còn có thể tạm dừng hoặc quay ngược thời gian bất cứ lúc nào hắn muốn.
Mà đối với chúng Thần, thời gian vốn không phải là công cụ ghi chép quá trình tử vong của bọn họ, thứ chân chính làm bọn họ tiêu vong chính là tranh đấu giữa những Thần linh, cùng với mức tổn hao để duy trì thân thể tự nhiên.
Loại tổn hao này không thể tránh né thông qua quá trình xuyên toa quá khứ được.
Bởi vì thiết lập lại thời gian chỉ vẻn vẹn là thiết lập lại bản thân ở trong quá khứ, nhưng theo dòng thời gian trôi đi, chính bọn họ vẫn còn tồn tại ở tương lai, mãi cho đến một tiết điểm thời gian nào đó, khi mức độ hao tổn của bản thân đã đạt đến giá trị lớn nhất, vẫn phải đi đến hồi kết.
Cũng như một bộ phim điện ảnh vậy. Tuy thứ chúng ta đang xem chỉ là khúc mở đầu, nhưng kết cục đã sớm được quay xong, và điều chúng ta có thể lựa chọn chính là tùy thời nhảy đến một thời khắc nào đó trong toàn bộ thời lượng trình chiếu của bộ phim kia thôi. Kể cả khi chúng ta lặp đi lặp lại xem tới mười vạn lần, cũng không thể ảnh hưởng đến kết cục đã sớm được định sẵn từ trước.
Mà Thần linh có năng lực càng mạnh mẽ hơn. Bọn họ có thể tùy tiện sửa đổi nội dung vở kịch cũng như biến hóa của nó tại bất cứ thời khắc nào trên dòng thời gian này.
Chỉ tiếc, dù bọn họ có sửa đổi biến hóa trong quá khứ ra sao, có thay đổi hành động trong quá khứ như thế nào, có điều chỉnh tương lai đi theo một phương hướng khác biệt, dẫn đến kết cục khó tưởng tượng tới đâu, bọn họ vẫn không thể thay đổi được kết cục nhất định phải tiêu vong trong tương lai.
Bởi vì chỉ cần bọn họ không chế tạo ra bình chứa hoàn mỹ thì tiêu vong chính là kết cục chắc chắn sẽ xảy đến.
Chung quy lại, dù đi theo những phương hướng khác biệt, thì tới cuối cùng, chúng đều quy về một kết quả giống nhau.
Đó chính là kết cục tất yếu mà ngay cả Thần linh cũng không thể tránh khỏi.
Bọn họ có đi sửa đổi tương lai bao nhiêu lần chăng nữa vẫn vô dụng, hành động này chỉ khiến bọn họ tiêu vong theo nhiều tư thế khác biệt mà thôi.
Hiện giờ Hứa Thâm cũng có thể sửa chữa thời gian, trở lại quá khứ, thậm chí hắn còn có thể thay đổi hoàn cảnh và thời điểm ban đầu khi bản thân gặp được Mai Phù, có thể trở lại thời điểm mình sống chung cùng 'Ma ma' trong căn nhà kia ba tháng.
Với ý chí hiện tại của hắn, chỉ cần trực tiếp buông xuống thời điểm ấy, hắn có thể dễ dàng trợ giúp chính mình ở quá khứ vượt ải, nhanh chóng thành Thần.
Toàn bộ những cực khổ bản thân từng gặp phải trên đường, đều có thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng Hứa Thâm không làm như vậy.
Bởi vì đối với hắn ở hiện tại, hết thảy những cực khổ từng trải qua lúc trước đều đã là nghi thức trong quá khứ.
Nói cho cùng, không phải chỉ một mình hắn từng trải qua cực khổ, có rất nhiều người cũng từng giống như hắn, chỉ khác là thái độ của người ta khi đối diện với cực khổ là như thế nào mà thôi.
Có người ngã xuống trước cực khổ, nhưng cũng có người quật khởi từ bên trong cực khổ. Chung quy lại, cực khổ vốn chẳng thể ảnh hưởng tới thành công hay thất bại, nhưng nó lại có thể thay đổi tư tưởng của một con người.
Ở thời điểm hiện tại, Hứa Thâm cảm thấy rất vừa lòng với đủ các loại ý niệm trong đầu mình, bởi vậy hắn không muốn đi thay đổi cái gì cả.
Có thể hiểu rằng, với hắn thay đổi là vô nghĩa và không giá trị.