Có lẽ chính vì hắn có suy nghĩ như vậy, mới khiến cho lúc trước, cả đoạn đường trưởng thành của hắn đều chìm trong gian khổ, không hề được bản thân ở tương lai quan tâm, chỉ có thể tự mình yên lặng từng bước đi tới.
Đây là vận mệnh.
Đúng là Hứa Thâm có thể sửa đổi quá khứ, nhưng không cần biết hắn sửa đổi ra sao, lựa chọn loại kết quả nào, nó đều là vận mệnh.
Hiểu một cách đơn giản, nếu hắn trở lại quá khứ, giúp chính mình giải quyết hết thảy những cực khổ trước kia, cũng chỉ làm cho vận mệnh thông thuận hơn một chút mà thôi.
"Đi thôi, tới xem thử chúng Thần ra sao."
Hiện giờ Hứa Thâm đã thuần thục điều khiển thế giới, đã không còn việc gì khác để làm rồi.
Lại nói, hắn chỉ điều khiển thế giới trong một đoạn thời gian cực kỳ ngắn ngủi mà thôi, nhưng những gì hắn cảm nhận được trong thoáng chốc này, lại tương đương với phàm nhân cần phải trải qua cả đời.
Khó trách người ta lại nói ‘Người đứng ở nơi cao, khó tránh được rét lạnh’, không chỉ khuyết thiếu người đồng hành, mà vị trí của bản thân càng cao, những thứ nhìn thấy càng thêm hoàn chỉnh, không còn cảm giác phấn khích vui vẻ như lúc một mực bò lên đến nơi này, ngược lại còn có chút vô vị và tịch mịch.
"Được." Mai Phù cười đáp.
Hứa Thâm lập tức ngồi dậy từ bên trong biển Mạt, cảm thụ của hắn về thứ vật chất tồn tại bên ngoài cái vỏ thế giới này chính là tinh không không tồn tại thổ nhưỡng.
Mai Phù nói những ngôi sao kia chính là chúng Thần từng bị chôn vùi, cùng với Thần linh lựa chọn ngã xuống tự nhiên.
Mà bên trong những ngôi sao này lại là bảy thế giới cực lớn khác.
Có loại giống như cầu gai, bên trên mọc đầy những ngọn núi bén nhọn.
Có loại giống như hình cầu nứt vỡ, phần trung gian xuất hiện những đường kênh rạch chẳng chịt, lõm xuống.
Chúng đều là bình chứa chuẩn hoàn mỹ chỉ khác biệt vẻ ngoài mà thôi.
Hứa Thâm có thể nhìn thấy bên trên mấy cái bình chứa chuẩn hoàn mỹ này cũng có những chủng tộc nhỏ bé, số lượng hoặc nhiều hoặc ít. Thậm chí ở bên ngoài một bình chứa chuẩn hoàn mỹ còn có phi hành khí vờn quanh, dường như thế giới đó cực kỳ phồn vinh phát đạt.
Sau khi Hứa Thâm đứng lên, chất lỏng dính nhầy từ bên trong biển Mạt đã theo đường viền bên ngoài thế giới nhanh chóng chảy xuống. Những thứ này đều là chất nhầy hư thối trên người bình chứa chuẩn hoàn mỹ.
Hứa Thâm hoạt động thân thể một chút, vứt bỏ toàn bộ những thứ chất lỏng kia.
Lúc này, khi thế giới được hắn khoác lên người, quá trình thối rữa bên trên cũng tạm thời ngừng lại.
"Cậu muốn làm gì? Thần cảnh phong tỏa của tôi cũng bị phá vỡ rồi!" Đột nhiên Nhân Hoàng đời thứ tư vội vàng kêu lên.
Bởi vì Hứa Thâm điều khiển thế giới hành động, đã gây nên động tĩnh quá lớn, nếu hắn còn tiếp tục làm như vậy nữa, ông ấy cũng không thể che giấu được loại dao động kinh thiên này, khẳng định nó sẽ bị Nguyệt Chủ chú ý đến.
"Không có gì." Hứa Thâm nhẹ giọng đáp lại: "Ông cũng không cần tiếp tục duy trì loại chuyện khổ sai này nữa đâu. Hiện giờ, tôi muốn đi đánh thức chúng Thần, chứng kiến hành động vĩ đại của chúng Thần, Nguyệt Chủ không đáng để lo nghĩ."
Nhân Hoàng thứ tư vô cùng khiếp sợ, lập tức la lên thất thanh: "Cậu muốn làm cái gì? Đánh thức chúng Thần ư? Cậu điên rồi hả? Nếu Chúng Thần thức tỉnh, bọn họ nhất định sẽ trấn áp toàn bộ những người hậu thiên thành Thần như chúng ta. Bọn họ tuyệt không cho phép những thứ bụi bặm trong mắt bọn họ như chúng ta, thông qua một cách nào đó để đạt tới huyết mạch của Thần. Đó chính là miệt thị và sỉ nhục nặng nề nhất đối với bọn họ!"
"Cố gắng tu hành đạt được, vốn là lẽ đương nhiên." Hứa Thâm khẽ cười nói.
"Nhưng Thần lại không thèm để ý đến cố gắng, dù nó chính là điều đáng để tuyên dương nhất của những phàm nhân kia."
Hứa Thâm thầm nghĩ về tồn tại trên đỉnh Kim Tự Tháp bên trong một xã hội nhân loại nào đó. Bọn họ cũng là như thế, ngoài miệng thì ca tụng cố gắng, nhưng trên thực tế chỉ muốn dựa vào nó để thúc ép đám dân chúng tầng dưới chót càng thêm ra sức phục vụ bản thân mình.
Ngược lại, đối với những thứ gì đó đang bị lũng đoạn trong tay, bọn họ sẽ thông qua tầng tầng đám hỏi và những mối quan hệ chặt chẽ, để đám dân chúng tầng dưới chót không dễ gì bước vào và phá vỡ nó đi.
Hóa ra người và Thần cũng có nhiều điểm tương đồng đến vậy...
Hứa Thâm cảm thấy suy nghĩ này khá thú vị, lại mở miệng nói: "Sớm muộn gì chúng Thần cũng sẽ thức tỉnh mà thôi, dù tôi không đi đánh thức, bọn họ cũng sẽ tỉnh lại. Bọn họ sẽ không dồn toàn bộ tiền đặt cược vào một cửa. Hơn nữa, nếu tôi đánh thức bọn họ sớm một chút, có lẽ sẽ mang đến một chút tổn hại cho bọn họ. Mặt khác, đúng là hiện giờ, tôi đang rất muốn nhìn xem, đến tột cùng bọn họ có thể chế tạo ra thứ bình chứa hoàn mỹ không có khả năng tồn tại kia hay không!"
"Cậu làm như vậy là đang tự chui đầu vào rọ." Nhân Hoàng đời thứ tư vẫn không tán thành suy nghĩ của Hứa Thâm.
Hứa Thâm cũng không tiếp tục giải thích thêm nữa, chỉ vì hiện tại, hắn đã không tìm thấy chuyện khác để làm nữa rồi.
Lại nói, từ sau khi nắm giữ đủ loại năng lực có thể tưởng tượng ra, trạng thái lúc này của hắn đã gần như đạt tới 'Tiên tri'.
Thời gian cũng có thể bị hắn dễ dàng đùa bỡn, bóc tách, phân tích. Thậm chí hắn còn có thể bóc tách, phân tích một giây đồng hồ trở thành một ngàn năm, để rồi thỏa sức du lịch, hưởng thụ.
Nhưng lật ngược lại vấn đề, cả quá trình hưởng thụ tưởng như dài dòng ấy chỉ cần gói gọn lại trong vòng một ý niệm mà thôi.
Nói trắng ra, đó chính là vô vị.
Không tìm thấy bất cứ điều gì đáng giá để thăm dò, để gợi lên hứng thú.
Bởi vì hết thảy những điều không biết, đều có thể biết được chỉ trong một khoảnh khắc, bao gồm cả những người ở cạnh bên mình.
Có vẻ như câu tiếp theo bọn họ muốn nói ra đã được trải qua trăm ngàn thứ kịch bản từng phát sinh tử trước đó rồi, hoàn toàn có thể suy đoán được.
Bởi vậy mà trở nên vô cùng buồn tẻ và chán nản.
Đúng vậy.
Đối với Thần linh, chán nản vốn là thái độ bình thường.
Cũng vì lẽ đó, tuyệt đại đa số Thần đều sẽ đi tự hỏi một số thứ càng khó mà hiểu được hơn, như vậy sẽ làm cho luồng suy nghĩ trong đầu bọn họ đọng lại ngàn năm chỉ trong nháy mắt, gần như đã rơi vào ngưng trệ. Tới cuối cùng, bọn họ dứt khoát lựa chọn ngủ say, cùng chờ đợi đến thời điểm thế giới mà bản thân xây dựng đã biến hóa trở nên càng thêm thú vị hơn, lại thức tỉnh.