Cũng tương tự như chăn nuôi một con vật nhỏ, chủ nhân rất muốn nhìn thấy hình dáng lúc nó lớn lên, nhưng quá trình nọ lại quá mức lâu dài, vì thế, vị chủ nhân kia chỉ đơn giản là đi ngủ một giấc, chờ đến khi mở mắt ra, có thể nhìn thấy là được.
Giờ khắc này, Hứa Thâm mới sâu sắc hiểu được những cảm nhận của Mai Phù.
Cô ấy tồn tại bên trong một thế giới vô vị như vậy, sẽ chán nản và tuyệt vọng đến cỡ nào đây?
Nhưng Thần sẽ không tuyệt vọng, chỉ cảm thấy chán nản cực độ mà thôi.
Không chỉ một mình bọn họ có cảm giác như vậy, ngay cả thứ mà bọn họ sáng tạo ra cũng không tránh khỏi. Khi những tồn tại ấy có thể dễ dàng xuyên qua loại quy luật này, biết được tương lai của chính mình, đối phương cũng sẽ rất nhanh trở nên chán nản.
Mai Phù là một ví dụ điển hình.
Đối với Mai Phù, trong cuộc sống cực độ nhàm chán, vô vị này, bỗng nhiên lại gặp được một tồn tại nghi ngờ là có thể có thể nhìn thấy mình, chỉ vậy thôi đã đủ để gợi lên toàn bộ hứng thú và yêu thích của cô ấy rồi.
Ở thời điểm bọn họ đang trao đổi, đột nhiên một luồng ý thức truyền đến, đi kèm theo đó là uy áp nhàn nhạt.
Chỉ thấy ngay phía trên mảng mây đen vốn vờn quanh bên ngoài thế giới, ánh trăng màu bạc sáng vằng vặc đã nhanh chóng chiếu xuống, chọc thủng tầng mây, bao phủ cả người Hứa Thâm.
"Ừm?" Một giọng nói tựa như trọng âm uy nghiêm mà cổ xưa vang lên: "Nhân Hoàng mới sao? Biến hóa hiện giờ hoàn toàn không ăn khớp với lúc trước... Khoan đã, thì ra là thế..."
Dường như chỉ trong khoảnh khắc ý thức này đã biết được đáp án, âm thanh thay đổi, trở nên có chút băng hàn, ẩn chứa một luồng sát ý không quá mãnh liệt, nhưng vẫn đủ làm cho vạn vật điêu linh: "Hóa ra các ngươi lại dùng thứ thủ đoạn lừa bịp này, quả nhiên Hư Không chi chủ nói rất đúng, lúc trước chúng ta nên trực tiếp tiêu diệt đám giòi bọ các ngươi."
Lúc này, mảnh mây đen vốn vờn quanh bên ngoài thế giới cũng dần dần ngưng tụ lại, đông kết thành một khối mây màu đen, hình dạng bất quy tắc, nhưng bên trong lại truyền ra giọng nói của Nhân Hoàng đời thứ tư: "Vậy ngươi cứ đến thử xem."
Không có bất cứ lời bào chữa hay giải thích dư thừa nào, Nhân Hoàng đời thứ tư biết, trong tình huống này, bất cứ ngôn từ nào cũng là vô dụng, nếu ảo cảnh do ông ấy cấu tạo nên đã bị xé bỏ, hiển nhiên một trận chiến này là điều không thể tránh khỏi rồi.
Trên thực tế, ông ấy đã sớm tưởng tượng ra khung cảnh Chân Thần đọ sức cùng Hậu Thiên Thần rồi, chỉ là một mực không tìm được đáp án mà thôi.
"Hừ, ngu muội!" Nguyệt Chủ hừ lạnh một tiếng.
Đột nhiên ánh trăng vốn đang nhu hòa chiếu rọi xuống, lại đột nhiên biến thành chói lòa đến lóa mắt, từ trong vầng hào quang màu bạc nọ, chợt xuất hiện từng tồn tại thiên sứ màu bạch kim.
Mặc dù khuôn mặt của những thiên sứ này vốn đã không đẹp đẽ gì, nhưng ở thời điểm bọn họ bổ nhào xuống, đường kéo dài từ mũi đến lồng ngực, và bụng lại mọc ra một cái quái miệng dựng thẳng đứng, từ da thịt bên trong vỡ ra, để lộ hàm răng bén nhọn và cái lưỡi ngắn nhỏ, dữ tợn vô cùng.
Nhưng với Hứa Thâm, mấy tồn tại với vẻ ngoài một mực khiêu chiến thẩm mỹ của nhân loại này, cũng chỉ là một đám tiểu khả ái giống như con ngài thôi.
Hắn khẽ phất tay, hình tròn bao phủ, gấp bội, cường hóa, biên độ sóng… vân vân, cũng đồng thời xuất hiện. Lần này, hắn chỉ điều động chừng bảy, tám loại trong số mấy chục loại năng lực tăng phúc mà bản thân có thể tưởng tượng ra, lại phối hợp với năng lực của hắn, khiến cho lực lượng đánh ra cũng xấp xỉ với khái niệm vô địch.
Hắn tiện tay đánh ra một quyền, năng lực ẩn chứa đủ loại đặc tính quy tắc bay đến, chỉ trong nháy mắt, những thiên sứ kia đã tan thành mây khói, hoàn toàn biến mất, ngay cả cái bóng cũng không còn.
Tịch diệt.
Sau đó, Hứa Thâm ngoắc tay với Nguyệt Chủ: "Đi tới tâm sự nào."
"Hừ!" Nguyệt Chủ vừa muốn phản kích, nhưng rất nhanh, gã lại cảm nhận được tình huống không thích hợp. Bởi vì thân hình của gã lại đang mất khống chế mà bay về phía Hứa Thâm.
Gần như ngay lập tức, gã lại cảm nhận được từng luồng lực lượng quy tắc mạnh mẽ vô cùng, một mực bao phủ lấy cơ thể mình, khiến cho bản thân không thể không thuận theo chúng.
Hiển nhiên giữa Thần với Thần cũng có chênh lệch rất lớn.
Mà Thần so đấu với nhau đều dựa vào quy tắc hạch tâm giữa hai bên mạnh hay yếu.
Phải biết rằng, gần như các vị Thần đều đã nắm giữ được rất nhiều loại đặc tính năng lực khác nhau, rồi dựa vào đó, bọn họ lại điều phối ra thứ hệ thống quy tắc chỉ thuộc về chính mình, tự thành một phái, đó là Thần vực.
Độ mạnh yếu của Thần vực quyết định sức chống chịu của Thần.
Thần vực của Nguyệt Chủ là Kiểu Nguyệt Thần Vực, có nhiều loại đặc tính năng lực như phản xạ, ánh sáng, sáng tạo, sinh mệnh, phá hư, nhiều tầng… vân vân, gã dùng thật nhiều những loại đặc tính này, biên soạn thành Kiểu Nguyệt Thần Vực thuộc về chính mình.
Nhưng vào lúc này, gã lại rõ ràng cảm nhận được Kiểu Nguyệt Thần Vực của bản thân đang bị xâm lấn.
Đồng thời, thật nhiều những đặc tính quy tắc bên trong Thần vực do tự gã biên soạn nên cũng bị từng loại quy tắc quái dị xâm nhập, hóa giải.
Trong số những đặc tính của Nguyệt Chủ Thần vực, cũng có rất nhiều loại tăng phúc chất chồng, bởi vậy xét về cường độ, Thần Vực của gã cũng không yếu ớt, có điều Hứa Thâm dựa vào năng lượng ẩn chứa bên trong bình chứa chuẩn hoàn mỹ, lại thông qua năng lực tăng phúc của bản thân mình, trực tiếp đề thăng nó lên. Tới cuối cùng, thứ năng lượng này đã vượt xa lực lượng của Nguyệt Chủ, mới trực tiếp áp chế phương diện quy tắc của đối phương như vậy.
"Khốn nạn!" Nguyệt Chủ vô cùng phẫn nộ, lại không thể tránh né được.
Nói cho cùng, gã cùng với chúng Thần đều hiểu rất rõ sự mạnh mẽ của bình chứa chuẩn hoàn mỹ.
Ngay cả khi thứ trước mắt này vốn là bình chứa chuẩn hoàn mỹ đang trong quá trình thối rữa, nó vẫn là một bộ chiến đấu thể rất mạnh.
Mắt thấy Nguyệt Chủ ngoan ngoãn nghe lời mà rớt xuống dưới, Hứa Thâm có thể cảm nhận được lực lượng đáng sợ do bình chứa chuẩn hoàn mỹ mang đến. Nó trợ giúp hắn, để hắn có thể nhẹ nhàng áp chế Nguyệt Chủ, nhưng tình huống này lại không có nghĩa là Thần vực do hắn biên soạn nên có thể phá giải được Thần vực của đối phương, mà thuần túy là lực lượng áp chế, tăng phúc áp chế.