Nhất Hoàng (hoặc Nhân Hoàng đời thứ nhất) lại bước tới, đánh giá Nhị Hoàng và Tứ Hoàng còn có Hứa Thâm bên cạnh, chờ đến thời điểm ông ấy đưa mắt đánh giá bộ xác bên ngoài thân thể Hứa Thâm, trong lòng lập tức hiểu được hết thảy mọi chuyện, không khỏi thở dài nói: "Vất vả cho cậu rồi."
Lời này hoàn toàn không nói rõ ý tứ bên trong, nhưng quá trình giao lưu giữa Thần và Thần vốn cực kỳ đơn giản như vậy, bởi vì bọn họ đều có thể thấy rõ quá khứ tương lai.
Có thể nói, nếu đối diện là một người bình thường thì với họ, những lời này quá mức ngắn gọn, đã bị đốt cháy giai đoạn khá nhiều rồi, nhưng với Thần, những tồn tại này lại có thể lập tức hiểu được ý tứ của đối phương.
"Nói cho cùng, vẫn phải có người làm thôi." Hứa Thâm nói.
Nhân Hoàng đời thứ hai cũng đưa mắt đánh giá Hứa Thâm, nói: "Đáng tiếc lúc trước tôi không có dũng khí như cậu, có thể bỏ qua vĩnh hằng."
Hứa Thâm khẽ lắc đầu, hắn không có nhiều lời.
Có vẻ như không chỉ Tứ Hoàng, ngay cả Nhị Hoàng và Nhất Hoàng trước mắt, cũng có lòng muốn đặt chân vào Vĩnh Hằng Thần Quốc.
Dù bọn họ đã làm rất nhiều chuyện vì Nhân tộc, nhưng đối mặt với sự hấp dẫn của vĩnh hằng, những người này vẫn lựa chọn hèn mọn cầu sinh.
"Chìa khóa sao? Thì ra là thế, xem ra tới thời điểm rồi." Vị Thần thân cóc mặt mỹ nhân kia cũng chăm chú nhìn vào Hứa Thâm, rồi ngay sau đó, dường như đối phương đã nhìn ra cái gì, thoáng giật mình một chút rồi gật gật đầu, những gương mặt mỹ nữ khắp thân thể đều lộ ra nụ cười quyến rũ.
"Thời điểm tới rồi sao? Không biết lần này có thể thành công hay không." Một vị Thần khác tới gần, thân thể lơ lửng giống như tảo biển, chỉ là trên mỗi một nhánh thân thể đều có một con mắt tương ứng.
"Những người bạn già này cũng nên thức tỉnh rồi." Một vị Thần khác nói.
Sau khi vị Thần này nói xong, khu vực nghĩa trang vốn đang yên tĩnh lại đột nhiên thay đổi, như thế nơi này vừa phát sinh một loại biến hóa nào đó.
Có thể hình dung nó như một giọt mực rơi xuống mặt hồ bình tĩnh, quá trình xâm nhiễm lan tràn. Rồi ngay sau đó, từng luồng khí tức mỏng manh đang dần dần sống lại, những lời thầm thì cổ xưa lập tức truyền đến từ khắp các nơi trong nghĩa trang.
"Đến rồi sao..."
"Đi ngủ thật nhàm chán. Lần này có thể thành công hay không? Ta sắp tiêu vong rồi."
"Nếu lại thất bại, kỷ nguyên kế tiếp ta sẽ hoàn toàn yên lặng."
"Đã giải quyết hết đám kia chưa?"
Các loại âm thanh nỉ non thầm thì vang lên.
Ngay sau đó chúng Thần vốn đang yên lặng bất động, lại dần dần mở mắt, thân thể xuất hiện dao động…
Toàn bộ bọn họ đã thức tỉnh từ trong giấc ngủ say yên tĩnh.
Trên thực tế, ngay từ thời điểm Hứa Thâm xé bỏ cấm chế ở nơi này, bọn họ đã bước vào quá trình từng bước sống lại rồi.
"Nguyệt Chủ, sao ngươi lại cho phép đám giòi bọ khoác lên thứ chúng ta từng chế tạo. Ngươi quá mê ngủ phải không?" Một luồng âm thanh lạnh lùng truyền đến.
Ngay sau đó, luồng quang mang mãnh liệt hệt như mặt trời xuất hiện. Đó là một viên hỏa cầu phát sáng, được thiêu đốt bởi nhiệt độ khủng bố vô cùng, chỉ vẻn vẹn là tới gần hỏa cầu nọ thôi, cũng khiến Hứa Thâm cảm nhận được từng đợt khô nóng.
Hắn lập tức nhận ra, đây là Thái Dương chi chủ trong ký ức của Nguyệt Chủ.
Thần giám thị đầu tiên của thế giới.
Dựa vào khí tức và lực lượng của đối phương, có thể rõ ràng nhận thấy, vị Thần này cường đại hơn Nguyệt Chủ nhiều lắm.
"Những thứ giòi bọ này đã dùng thủ đoạn ti tiện, chế tạo huyễn cảnh thiên mạc che giấu hai mắt của ta, nếu không ta tuyệt đối sẽ không để yên bọn họ tiếp tục sản sinh ra Liệt Thần [1]." Nguyệt Chủ lập tức nói, tựa như gã có chút kiêng kị Thái Dương chi chủ.
[1]: có thể hiểu là Thần thấp kém, ti tiện.
"Hừ, có thể bị đám giòi bọ che mờ hai mắt, cũng tương đương với ngươi làm biếng." Thái Dương chi chủ hừ lạnh một tiếng, nhiệt độ mãnh liệt do gã phát ra càng thêm nóng bỏng, rõ ràng là bất mãn với Nguyệt Chủ, muốn ra tay khiển trách rồi.
Sắc mặt Nguyệt Chủ vô cùng khó coi, đúng là gã có lười biếng ngủ gật một chút, ai ngờ chỉ một lần xao nhãng như vậy, lại khiến cho đám giòi bọ này bắt được cơ hội.
"Nghĩa trang lại mở ra sao?" Đúng lúc này, một bóng dáng buông xuống, vẻ ngoài hệt như một cái hố đen hư ảo, hình dạng khó lường, đúng là Hư Không chi chủ.
Ba vị Thần linh phụ trách giám thị thực nghiệm đều tụ tập đông đủ cả rồi.
Những Thần linh khác cũng dần dần thức tỉnh đi tới. Thông qua điều phối thời gian, bọn họ nhanh chóng biết được toàn bộ tiền căn hậu quả, không cần hỏi cũng hiểu, rồi chậm rãi đi tới vây quanh nơi này.
Phải biết rằng, các vị Thần vốn không trao đổi quá nhiều với nhau, chủ yếu là vì có quá ít chuyện đủ khả năng làm bọn họ cảm thấy thú vị.
Chung quy lại, bọn họ vốn đã nhìn thấu hết thảy mọi trật tự trên thế gian, những chuyện còn lại đều là một số vấn đề khó giải, không có đáp án.
"Đời đầu cũng ở trong này sao? Vừa lúc." Bỗng nhiên, một luồng âm thanh mênh mang, mờ mịt mà cô tịch vang lên, trong giọng nói lộ ra vẻ lạnh lùng, uy nghiêm, cùng với cảm giác áp bách giống như núi cao đè ép.
Vị Thần vừa nói chuyện có thân hình nguy nga, sừng sững tồn tại ngay giữa khe hở quang âm.
Dáng người này khó có thể miêu tả được…
Thân thể này không thể hình dung ra…
Dường như đối phương còn có thể kết nối cùng vạn vật quanh mình.
Hứa Thâm lập tức cảm nhận được một luồng uy áp mãnh liệt khiến trái tim người ta đập nhanh từ trên người đối phương. Vị Thần này hoàn toàn khác biệt với những Thần linh khác.
Ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng, hiển nhiên đời đầu mà đối phương nhắc tới, không phải là Nhân Hoàng đời thứ nhất, mà là Mai Phù bên cạnh hắn.
Hắn có thể cảm nhận được ý thức của đối phương đang tập trung vào tồn tại bên cạnh người mình.
Ở thời điểm đối phương mở miệng nói, Mai Phù chợt nhẹ nhàng cười. Cô cũng không tiếp tục ngụy trang thêm nữa, mà dứt khoát buông xuống hiện thân.
Nhìn thấy bóng dáng Mai Phù, chúng Thần xung quanh đều vô cùng kinh hãi, rõ ràng bọn họ đã bị dọa đến rồi.
Nhóm chúng Thần ban đầu đã tụ tập tới đây, đều vội vàng dừng bước, thậm chí còn khẩn cấp rút lui.