Hứa Thâm lập tức phát động năng lực, ý đồ muốn sửa chữa quá khứ, tránh cho tương lai bi thảm bản thân vừa nhìn thấy sẽ phát sinh.
Trong quá khứ, Hứa Thâm lựa chọn không đi đến biển khư, không đánh thức chúng Thần.
Hắn cùng với Mai Phù một mực dạo chơi giữa tinh không, bước lên những bình chứa chuẩn hoàn mỹ khác ngao du, những ngày tháng vui vẻ trôi nhanh như nước chảy.
Nhưng đến một ngày nào đó, bỗng dưng biển khư rung động, nghĩa trang Chúng Thần buông xuống.
Chúng Thần đã thức tỉnh, còn tìm được bọn họ.
Sau đó, hỗn chiến vẫn bùng nổ, núi thây biển máu, bi tráng vô cùng.
Tới cuối cùng, Hứa Thâm và Mai Phù vẫn không địch lại bọn họ, và một lần nữa rơi xuống kết cục tương tự như trước kia.
Sắc mặt Hứa Thâm vô cùng khó coi, trong nháy mắt, hắn lại phát động năng lực, tiếp tục sửa chữa quá khứ.
Lần này, hắn quyết định đi kiểm tra nguyên nhân vì sao chúng Thần lại thức tỉnh.
Tuy lúc trước Hứa Thâm đã đoán ra được tình huống này, chúng Thần không có khả năng chỉ để lại duy nhất một chiếc chìa khóa, nhưng hắn muốn tìm ra những chiếc chìa khóa khác.
Trải qua lần lượt từng lần quay ngược lại quá khứ, rốt cuộc Hứa Thâm cũng biết được, trên thế gian vẫn còn hai chiếc chìa khóa khác, bị phân tách ra, đặt bên trên hai bình chứa chuẩn hoàn mỹ khác.
Hắn tìm được hai chiếc chìa khóa kia, trực tiếp ra tay phá hủy, tiêu diệt chúng.
Nhưng một lần này, sau khi hai người Hứa Thâm trải qua rất nhiều năm tháng, tới cuối cùng, chúng Thần vẫn thức tỉnh và buông xuống.
Sau đó, đại chiến lại bùng nổ, kết cục của hắn và Mai Phù không thay đổi.
Hứa Thâm chỉ có thể tiếp tục dò xét, tiếp tục thử nghiệm thêm mấy chục lần nữa. Tới lúc này, hắn mới biết, hóa ra hai vị Thần Vương trước mắt đã sớm thiết lập thời gian sống lại cho chính mình rồi, nghĩa là kể cả khi không có chìa khóa, chỉ cần thời gian trôi đến một khoảnh khắc nhất định nào đó, bọn họ sẽ tỉnh lại.
Và thứ nhắc nhở, đánh thức bọn họ kia, lại nằm ngay trong cơ thể của bọn họ.
Hiển nhiên nó là thứ Hứa Thâm có làm cách nào cũng không thể đụng vào rồi phá hủy được.
Ý thức được điều ấy, sắc mặt Hứa Thâm chuyển thành tái nhợt, hết thảy mọi hình ảnh thôi diễn trước mắt đều chấm dứt.
Vừa rồi hắn đã trải qua mấy trăm lần hồi tưởng, nhưng trên thực tế, toàn bộ những lần ấy chỉ xảy ra như một cái nháy mắt trong quá trình hắn nói chuyện cùng với hai vị Thần Vương trước mặt.
Đương nhiên rồi, thời gian vốn không có ý nghĩa đối với Thần linh.
Chỉ một nháy mắt, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi đó lại đủ để phát sinh vô số chuyện rồi.
Dường như âm Ảnh Thần Vương và Ách Vận Thần Vương cũng nhìn ra Hứa Thâm vừa làm một loại thử nghiệm nào đó, nhưng bọn họ không hề có ý định can thiệp hay làm ra phản ứng gì cả, bởi vì bọn họ có thể nhìn thấy thời gian càng xa xôi hơn, biết được hết thảy những gì tên Liệt Thần trước mắt này làm ra, đều là phí công vô ích.
Hứa Thâm cũng hiểu, lực lượng của bản thân không đủ để hắn thay đổi tương lai ở trước mặt chúng Thần, có lẽ lúc trước, hắn có thể một đường đi tới nơi này, mang theo Mai Phù đến biển khư trực tiếp mở khóa nghĩa trang Chúng Thần, mà không hề bị bản thân đến từ tương lai nhắc nhở và ngăn cản, chính vì tại thời không trong tương lai, hắn đã ý thức được bất cứ hành động gì mà bản thân làm ra đều chỉ là phí công thôi, còn không bằng trực tiếp đi tới, đánh thức chúng Thần, đối mặt với hết thảy những chuyện này.
"Lần này, cậu đã dựa vào chính đôi mắt của mình để nhìn thấy tôi rồi." Mai Phù cười khẽ với Hứa Thâm, nhìn qua vẫn ung dung như cũ.
Hứa Thâm lại muốn cười khổ. Đúng vậy, lần này là hắn dựa vào hai mắt của chính mình để nhìn thấy đối phương. Nhưng đó là vì hắn đã thành Thần, nếu bị cướp đoạt loại năng lực này trước khi thành Thần, khẳng định là hắn không thể tiếp tục nhìn thấy Mai Phù được nữa.
Đương nhiên, vẫn còn có thể nhìn thấy cô ấy, chính là niềm vui, nhưng tuyệt cảnh đang tiến đến trước mắt, hắn thực sự không cười nổi.
Bỗng nhiên, trong đầu Hứa Thâm lại nảy lên một suy nghĩ, hắn có thể nhìn thấy kết quả sắp phát sinh, đương nhiên Mai Phù cũng có thể.
"Cô…" Hứa Thâm hướng ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc lẫn nghi ngờ nhìn về phía Mai Phù.
Cô ấy lại chớp chớp mắt với Hứa Thâm, nói: "Cậu có sợ hãi không?"
Hứa Thâm có chút sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy thản nhiên mà nghiêm túc của đối phương, đột nhiên hắn giật mình.
Hắn hiểu được suy nghĩ của Mai Phù.
Đúng là cô ấy cũng có thể nhìn thấy hết thảy những chuyện sắp phát sinh, nhưng cô ấy vẫn dùng thái độ vẫn thản nhiên như vậy để đối mặt với hết thảy những chuyện này… Cũng không phải cô ấy có biện pháp giải quyết chúng, mà có lẽ cô ấy vốn đang chờ đợi thời giờ này xảy đến.
Đúng vậy. Cuộc sống dài lâu của cô ấy quá đỗi vô vị, sinh mệnh dài dòng như một lời nguyền rủa, có lẽ cô ấy đã sớm chờ mong nó chấm dứt rồi.
Hứa Thâm im lặng một lát, mới nhìn về phía Mai Phù, thành thật nói: "Có."
Mai Phù hơi sững sờ, nụ cười tươi trên mặt dần dần bị thu lại. Cô ấy chăm chú nhìn vào Hứa Thâm: "Cậu sợ mình sẽ biến mất sao?"
Hứa Thâm cũng chăm chú nhìn vào cô ấy rồi khẽ lắc đầu, đáp lại: "Tôi chỉ sợ mình không còn được nhìn thấy cô nữa."
Mai Phù chăm chú quan sát Hứa Thâm, bỗng nhiên lại nở nụ cười. Rồi ngay lập tức, cô ấy giống như một thiếu nữ vừa làm sai chuyện gì đó, thẹn thùng mà cúi đầu, nói: "Nếu không, để tôi tiếp tục ở cùng với cậu nhé?"
"Được." Hứa Thâm gật đầu đồng ý.
Mai Phù nở nụ cười, rồi dứt khoát nâng tay lên. Chỉ trong phút chốc, dòng thời gian xung quanh lưu chuyển, gương mặt của chúng Thần đều trở nên mơ hồ.
Thời gian như sông dài chảy ngược, hết thảy đều đang biến hóa.
Hai người bọn họ vượt qua thời không, trở lại quá khứ.
Sau đó ở trong thời không của quá khứ, bọn họ lại tiếp tục phát động năng lực, trở lại thời không càng xa xăm hơn.
Cứ như vậy, xuyên qua vô số thời không, hai người đi du ngoạn giữa mảnh tinh hà cô quạnh, một mực nắm tay nhau, có khi nói nói cười cười, có khi chỉ lặng lẽ tản bộ, ngồi dựa vào nhau.
Bọn họ vượt qua năm tháng dài đằng đẵng.
Mà hết thảy những chuyện này, chỉ là một khoảng hở thời gian được Mai Phù tạo ra ngay dưới mí mắt chúng Thần.
Còn trong tương lai xa xôi, bọn họ vẫn đang đứng ngay trước mặt những vị Thần ấy.
Cũng chẳng sao, tại thời khắc này, bọn họ lại có sinh mệnh vô cùng dài lâu để tiêu xài hưởng thụ.
Thậm chí còn có thể trực tiếp hao hết tuổi thọ.