Hứa Thâm và Mai Phù một mực đi du ngoạn qua mỗi thế giới, nhập vai vào các loại nhân vật, có khi là thợ săn khư thú, có khi là ông chủ và công nhân của cửa hàng.
Bọn họ cũng trở lại thế giới bên trong bình chứa chuẩn hoàn mỹ đang được Hứa Thâm khoác lên người, quay lại thời điểm hai ngàn năm trước, khi nhân loại vừa sinh ra, một đường làm bạn bên nhau, cùng chứng kiến lịch sử không ngừng biến đổi.
Tuy bọn họ đều có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy toàn bộ kết quả của những chuyện này, nhưng hai người vẫn miệt mài hăng say tán gẫu về nó.
Ngay cả khi đứng trước một chuyện nhỏ không hề quan trọng, như hoa nở, cỏ tàn, chúng đều có thể làm hai người bọn họ thoải mái cười to.
Hứa Thâm cũng từng có ý đồ ra tay tương trợ ở hai ngàn năm trước, tại thời điểm Nhân Hoàng đời thứ nhất bị Thần tộc bắt được, nhưng kết quả của hành động này lại khiến quá trình tiếp theo càng thêm hỏng bét.
Lại nói, từ sau khi Hứa Thâm biết được, sự thức tỉnh của chúng Thần trong tương lai là lẽ hiển nhiên, mà Nhân tộc và Nhân Hoàng, bao gồm cả những sinh mệnh thể thuộc thế giới khác, đều sẽ bị chúng Thần hủy diệt, trở thành chất dinh dưỡng cho bình chứa trong tay bọn họ, hắn đã biết mọi giãy giụa cố gắng đều không có ý nghĩa gì.
Bởi vậy hắn dứt khoát lựa chọn làm một lữ khách trên dòng sông thời gian.
Trong quãng thời gian lữ hành này, bên cạnh hắn vẫn luôn có Mai Phù làm bạn, đó cũng là niềm vui duy nhất của Hứa Thâm.
Thời gian biến ảo, năm tháng chảy xuôi.
Sau khi quá khứ được lặp đi lặp lại vô số lần, đến một ngày nào đó, Mai Phù cùng với Hứa Thâm đang ngồi trên sườn núi, Mai Phù tiện tay rít một cọng cỏ xanh ngay sát bên chân mình, ngậm vào trong miệng, vị chua chát đắng cay của nó cũng tương tự như tâm trạng của cô ấy lúc này.
Cô sâu kín mà ngẩng đầu, nói với Hứa Thâm: "Thân thể của cậu sắp tiêu vong."
Hứa Thâm giật mình, hắn một mực im lặng, không đáp lại.
Đúng vậy. Dù có thể tận tình dạo chơi trên con sông thời gian, nhưng tới cuối cùng, Thần vẫn sẽ tiêu vong, tựa như giá trị sinh mệnh của bọn họ có thể ẩn hình, nhưng không cần biết bọn họ nghịch chuyển quá khứ như thế nào, giá trị sinh mệnh kia vẫn một mực giảm xuống, tiêu hao.
Dần đi về hướng suy vong.
Lúc này, bỗng nhiên Hứa Thâm lại có thể hiểu được sự tuyệt vọng của chúng Thần.
Dù bọn họ có thể vô hạn nghịch chuyển quá khứ, có thể trực tiếp can thiệp, sửa chữa tương lai, có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng vẫn không thể tránh khỏi kết cục tuyệt diệt.
Đã kết thúc rồi sao?
Hứa Thâm nhìn Mai Phù, sau khi im lặng một lúc lâu, hắn mới nâng tay đưa cho Mai Phù một chiếc nhẫn được bện bằng lá tre.
Cô ấy cầm lấy nó, rồi không khỏi bật cười: "Sao cậu bện cái nhẫn này lại giống hệt một con sâu lông vậy?"
"Thì tôi dùng sâu lông bện nó mà." Hứa Thâm nói.
Mai Phù tức giận đẩy Hứa Thâm một cái, nhưng vẫn vô cùng vui sướng đeo chiếc nhẫn nọ lên tay, rồi nâng tay lên, soi dưới ánh mặt trời, vui vẻ nói với Hứa Thâm: "Nhìn có đẹp không?"
Hứa Thâm khẽ gật đầu, ánh mắt lại chuyển dời đến sườn mặt của cô ấy, trong ánh mắt xẹt qua vài phần ảm đạm.
Dù Mai Phù không đối mặt Hứa Thâm, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được một thoáng suy sụp của hắn. Cô lập tức đưa tay tới, vỗ vỗ bả vai Hứa Thâm, dịu dàng an ủi: "Đừng quá mức thương tâm. Không sớm thì muộn chúng ta cũng phải đối mặt với chúng Thần mà. Đó vốn là con đường chúng ta nhất định phải đi qua."
Hứa Thâm khẽ lắc đầu: "Tôi không sợ hãi tiêu vong, tôi chỉ lo lắng sau khi bản thân đi rồi, không còn ai ở lại bên cạnh cô nữa."
Mai Phù thoáng sửng sốt rồi quay đầu yên lặng nhìn Hứa Thâm.
Hứa Thâm lại không dám đối diện với cô, hắn lại nghiêng đầu qua, nhẹ giọng nói: "Về sau, nếu cô cảm thấy nhàm chán, có thể quay về quá khứ thăm tôi, tuy tôi đã tiêu vong, nhưng trong lúc vẫn còn tồn tại trong quá khứ, tôi vẫn sẽ ở bên cô."
Mai Phù im lặng một hồi, mới thấp giọng nói: "Tôi biết. Tôi vẫn luôn biết cậu vốn là một người nói được thì làm được."
Vậy ư? Hứa Thâm mỉm cười, nhưng khóe miệng vừa cong lên, đột nhiên hắn lại giật mình.
Lời này... Chẳng lẽ nói hắn ở thời điểm hiện tại, chính là quá khứ hắn vừa dặn dò đối phương kia?
Mà Mai Phù đã sớm chứng kiến hắn tiêu vong, bởi vậy cô ấy mới quay trở lại quá khứ cố ý tìm hắn làm bạn?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hứa Thâm càng trở nên thương cảm.
"Thì ra là thế, kể cả tôi ở trong quá khứ cũng sẽ đi đến một ngày tiêu vong. Nói đến cùng, tôi cũng chẳng ở được bên cô quá lâu." Hứa Thâm có vẻ suy sụp nói.
Mai Phù nghe vậy vội vàng lắc đầu nói: "Đã rất lâu, rất lâu rồi."
"Nhưng với tôi, quãng thời gian này vẫn còn quá ngắn ngủi" Hứa Thâm ngẩng đầu, đưa mắt nhìn không trung, nói: "Trong tương lai, tôi đã bị chúng Thần giết chết rồi tiêu vong ư? Còn cô đã sớm nhìn thấy kết cục càng xa xôi hơn nữa, đúng không nào?
Mai Phù không nói gì.
Nhưng im lặng cam chịu cũng là một loại trả lời.
Hứa Thâm chỉ có thể thở dài.
Hắn vốn cho rằng bản thân chính là hiện tại, nhưng trên thực tế, hắn chỉ là quá khứ xa xôi. Ít nhất là quá khứ ở trong mắt Mai Phù.
"Đi thôi, hãy để tôi đi cùng cô nốt đoạn đường cuối cùng này." Hứa Thâm nói.
Mai Phù chăm chú liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, tựa như muốn ghi khắc hình bóng hắn thật sâu vào trong đáy mắt mình, lại lập tức nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ cậu, mãi cho đến khi mình tiêu vong."
"Tôi cũng vậy." Hứa Thâm nở nụ cười.
Sau đó, quang âm xung quanh lưu chuyển, thời gian như một bức rèm, đã hạ màn.
Những gương mặt mơ hồ của chúng Thần kia lại trở nên rõ ràng.
Hai người bọn họ đã cùng nhau trải qua vô số năm tháng, nhưng đối vối chúng Thần, hết thảy chỉ diễn ra trong một ánh mắt.
"Các ngươi thật sự có thể làm ra bình chứa hoàn mỹ?" Hứa Thâm chăm chú nhìn vào chúng Thần hỏi: "Đây vốn là một nghịch lý, các ngươi không thể tưởng tượng được đâu."
"Nó đúng là nghịch lý, nhưng chúng ta đã tìm được biện pháp phá vỡ nó rồi. Có lẽ lần này chưa chắc đã thành công, nhưng ít ra vẫn có thể thử nghiệm một chút." âm Ảnh Thần Vương lạnh lùng nói: "Đó chính là dùng một bộ phận Thần tộc đưa đi hiến tế, dùng làm chất dinh dưỡng, lại lấy đời đầu là cơ sở để tiến hành xây dựng. Tuy đời đầu còn không phải bình chứa hoàn mỹ, nhưng nàng chính là tồn tại tiếp cận bình chứa hoàn mỹ nhất, nàng chỉ còn khuyết thiếu năng lượng vô hạn nữa thôi."