Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1141 - Chương 1141: Phút Cuối!!!

Chương 1141: Phút Cuối!!!
Chương 1141: Phút Cuối!!!

Ngay cả âm thanh của cuộc đại chiến ấy, hắn cũng không nghe được, tựa như đang xem một bộ phim câm lặng.

Đây là chúng Thần mà hắn cần phải vứt bỏ chính mình mới có thể tu thành sao... Cũng chỉ như thế mà thôi.

Hứa Thâm cảm giác rất lạnh, lạnh đến thấu xương, hơi lạnh từng bước ăn mòn thân thể. Nó làm cho hắn bắt đầu thấy nhớ nhà, thậm chí còn muốn tìm về quá khứ.

Mãi cho đến khi hình ảnh hai vị Thần Vương ra tay áp chế Mai Phù, rồi đột nhiên một bóng dáng quái vật nhảy ra, trực tiếp há miệng nuốt gọn Mai Phù vào trong bụng xuất hiện trong mắt hắn, mạch suy nghĩ vốn phân tán, rời rạc của Hứa Thâm mới thoáng nhói lên một hồi đau đớn.

Đó chính là con quái vật hắn từng nhìn thấy trong đủ các tình huống sẽ phát sinh trong tương lai.

Hắn từng đi điều tra về nó. Hóa ra thứ này chính là một trong chín bình chứa chuẩn hoàn mỹ mà Mai Phù từng nhắc đến. Nói chính xác hơn, nó chính là bình chứa chuẩn hoàn mỹ duy nhất còn chưa bị thối rữa.

Nó cũng có ý thức của chính mình, chẳng qua vẫn một mực bị chúng Thần chôn vùi bên trong khu nghĩa trang này thôi.

Mà phương pháp chúng Thần muốn dùng để chế tạo nên bình chứa hoàn mỹ, chính là lợi dụng bình chứa chuẩn hoàn mỹ đời thứ hai này nuốt lấy bình chứa đời đầu, cộng thêm thi thể của một bộ phận Thần tộc đã chết đi trong đại chiến, cùng với thi thể của Trật Tự Thần Vương làm nền tảng.

Phương pháp này có thành công hay không, chẳng một ai hay biết.

Nó chỉ vẻn vẹn là biện pháp mà chúng Thần đã tưởng tượng ra thôi.

Thế giới trước mắt dần trở nên mơ hồ, thật nhiều những sắc thái loang lổ vặn vẹo đều đang hư hóa, chờ đến lúc hư hóa tới một trình độ nhất định nào đó, chúng sẽ hoàn toàn biến thành bóng xám, rồi tối đen.

Hắc ám đã chiếm cứ tầm mắt.

Hứa Thâm biết chính mình đang tiêu vong.

Mà lúc này, tình trạng của Mai Phù cũng thế.

Chỉ là… khi Hứa Thâm nghĩ đến vô số năm tháng làm bạn bên cạnh cô ấy, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp luôn nở rộ nụ cười của Mai Phù, trong lòng hắn lại xuất hiện nỗi đau.

Đau đớn khó có thể ngăn cản.

Nhưng vào lúc này, hắn lại chẳng thể làm được điều gì hết.

Trong quãng thời gian không ngừng suy tưởng lúc trước, hắn đã thử nghiệm đủ các loại khả năng rồi, nhưng tới cuối cùng, cố gắng đó chỉ có thể giúp hắn kéo dài thời gian đi đến kết cục, nhưng không cách nào thay đổi được điểm cuối cùng kia.

Nếu hết thảy đều là phí công, vì sao ta phải hao tốn quá nhiều sức lực chỉ để rời khỏi căn nhà của mình?

Trong bóng đêm, thiếu niên cầm ngọn nến trên tay, khẽ ngẩng đầu, muốn tìm kiếm căn nhà của mình.

Ngọn lửa ngăn cản quá trình xâm thực của vùng hắc ám lạnh như băng xung quanh, nhưng phạm vi chiếu sáng của nó quá mức nhỏ hẹp. Còn thiếu niên, ngay cả bàn tay đang cầm ngọn nến của chính mình hắn cũng sắp không nhìn rõ được, càng đừng nói đến chuyện tìm nhà.

Huống chi mảnh hắc ám này lại có thể lưu động, không biết căn nhà mà hắn từng rời khỏi trước kia, đã sớm biến mất ở nơi nào rồi.

Thiếu niên lại rơi vào yên lặng.

Nhưng dường như bên cạnh hắn có một thứ gì đó đang rung động, là thân thể mềm mại mà lạnh như băng.

"Thật có lỗi, tôi lại gây trở ngại cho anh nữa rồi." Một âm thanh nỉ non vang lên.

Hứa Thâm nghe được tiếng nói này.

Là Hạ Tĩnh Tương.

Lúc trước, hắn muốn xây dựng nên hệ thống năng lực cho riêng mình, đương nhiên không thể bỏ qua những người bên cạnh.

Bởi vậy, từ khi hắn rời khỏi căn nhà kia, bọn họ vẫn một mực quay chung quanh bên người hắn.

Hiện giờ, khi nghe được giọng nói của cô ấy, một thứ gì đó vừa đột ngột xẹt qua trong đầu Hứa Thâm. Im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên hắn lại nở nụ cười tự giễu.

Bởi vì hắn vẫn luôn dậm chân tại chỗ ở khu trung tâm này, gần như chưa bao giờ bước ra bên ngoài cả.

Bởi vì từ trước đến nay, đều là người khác ở bên ngoài không ngừng thay đổi vị trí, nhưng vẫn một mực chặt chẽ bảo hộ hắn ở bên trong.

Đã đến thời khắc cuối cùng rồi, hắn cũng nên làm ra một chút hy sinh thôi.

Lại nói, nếu hắn đã lựa chọn rời khỏi căn nhà của mình thì có lẽ, hắn cũng nên thích ứng với hết thảy những thứ ở bên ngoài này.

Đột nhiên thiếu niên nọ đứng dậy. Hắn đưa tay chuyển ánh nến cho cô gái đang ở bên cạnh mình, rồi không chút do dự, đã chủ động bước về phía hắc ám bên ngoài kia.

"Này, con định đi đâu vậy?" Có người ở phía sau vội vàng hỏi,

Hứa Thâm nghe được, đó là giọng nói của "Ma ma".

"Con muốn làm tường người. Bức tường người cuối cùng này, hãy để cho con đến làm đi." Thiếu niên nói.

Sau khi hắn dứt lời, mảnh hắc ám xung quanh lại quay về yên lặng.

Thiếu niên bình thản bước ra bên ngoài, chợt phát hiện trên đường đi, hắn vẫn không ngừng va chạm, cọ xát vào những người khác.

Bỗng nhiên hắn lại kinh ngạc nhận ra rằng, hóa ra những lữ khách kia đều không biến mất, bọn họ chỉ bị mảnh hắc ám bên ngoài che giấu, khiến cho hắn không thể nhìn thấy bọn họ mà thôi.

Ở thời điểm hắn không ngừng tiến về phía trước, những bóng dáng quen thuộc cũng từ từ xuất hiện. Dù tất cả đều đang chìm vào bóng đêm, khiến hắn không thể nhìn thấy bọn họ, nhưng lại có thể phân biệt rõ ràng thông qua giọng nói.

Có Tiết Môi, Nguyên Chủ, Dục Chủ, bao gồm cả Mạt Di La.

Hóa ra bọn họ đều không biến mất.

Thiếu niên chen chúc, cọ xát trong đám người, gian nan bước ra bên ngoài.

Trong suốt quá trình này, chẳng những hắn không cảm thấy lạnh lẽo và mệt mỏi, ngược lại hắn còn cảm thấy nóng ấm vô cùng, tựa như nguyên lý đơn giản nhất của vũ trụ này vậy, vận động sẽ sinh ra nhiệt năng.

Loại cảm giác ấm nóng này làm thân thể của thiếu niên trở nên nhẹ nhõm thư thái hơn rất nhiều.

Tới cuối cùng, thiếu niên cũng đến được biên giới của đám người, trở thành bức tường nằm ngoài cùng nhất.

Rét lạnh lập tức xông đến.

Không còn ấm nóng, thiếu niên lại một lần nữa cảm nhận được cái lạnh, lạnh đến thấu xương.

Đây là cảm giác khi đứng ở bên ngoài sao?

Thiếu niên không hé răng nói nửa lời, chỉ yên lặng cắn răng chịu đựng.

Nhưng không bao lâu sau, chợt có người lôi kéo hắn. Sau đó, thiếu niên lại cảm nhận được vừa có một người tiến lên trước mặt mình, thay hắn ngăn cản gió lạnh bên ngoài.

"Không cần đâu, tôi có thể chịu được mà." Thiếu niên nói.

"Chúng ta cần phải thay phiên nhau, như vậy mới được." Giọng nói kia... đúng là Lâu Hải âm.

Thiếu niên có chút giật mình, bỗng nhiên hắn lại cảm nhận được một thứ gì đó vừa rơi xuống mặt mình, hoá ra nó chính là nước mắt.

Nước mắt của hắn.

Bình Luận (0)
Comment