Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 116 - Chương 116. Hình Thái Thứ Hai Mạnh Đến Vậy Sao???

Chương 116. Hình Thái Thứ Hai Mạnh Đến Vậy Sao??? Chương 116. Hình Thái Thứ Hai Mạnh Đến Vậy Sao???

Mặc Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái thật sâu, rồi nói với Chu Dã: "Đội trưởng, mau hỏi tiếp viện trong cục đã đến chưa."

"À à, đúng!" Chu Dã phản ứng lại, vội vàng dùng dụng cụ truyền tin hỏi.

"Trong cục đã sai tiếp viện đi qua, phỏng chừng đối phương sắp đến rồi." Tô Nhã nhanh chóng trả lời.

Chu Dã vội vàng hỏi: "Là mấy đội ngũ? Nếu là thê đội thứ nhất tối thiểu cũng phải cử ba đội qua đây mới được, nếu không chính là đến tặng món ăn!"

“Hình như bên trên không điều thê đội thứ nhất đi qua." Trong giọng nói Tô Nhã của mang theo một chút không xác định: "Nhưng trong cục nói nhất định sẽ giải quyết gọn gàng."

"Không điều thê đội thứ nhất qua?" Chu Dã sửng sốt, vội vàng nói: "Nếu không phải thê đội thứ nhất, dù có nhiều người qua cũng không có tác dụng gì hết!"

"Trong cục nói các anh không cần lo lắng, cứ tìm một chỗ trước trốn đi, hết thảy đều sẽ được giải quyết ổn thỏa." Tô Nhã vội vàng an ủi nói.

Hứa Thâm nghe được trong lòng hơi hơi động, hắn nghĩ đến Vương đại gia vừa nhìn thấy lúc trước, chẳng lẽ tiếp viện trong cục chính là lão?

Lại nói, Việt Minh không thể thấy. . . hẳn là thực lực của Vương đại gia cũng cùng một cấp bậc với thanh niên xuyên qua vách tường lúc trước.

"Vương đại gia là trảm khư giả hình thái thứ hai?" Trong lòng Hứa Thâm thầm suy tư.

Chỉ như vậy mới có thể giải thích được, vì sao trong cục không phái thê đội thứ nhất đi tới. Có cường giả hình thái thứ hai xuất chiến, quá đủ để giải quyết ba đến năm con khư cấp C rồi.

Dù sao chúng cũng không phải khư cấp B.

"Chúng ta tìm một chỗ trốn trước đi." Hứa Thâm nói.

Chu Dã thấy Tô Nhã nói như vậy, cũng không nói gì nữa. trước mắt, bọn họ chỉ có thể làm như thế mà thôi. Ngay lập tức, mấy người lại chạy về phía trước, lướt qua tuyến phong tỏa, tìm được một nơi nào đó có vẻ an toàn, né tránh ở đó.

"Chúng ta vẫn ở trong Khư giới, cho nên đừng chạy loạn, bằng không lại xuyên qua khu vực Khư giới tiếp theo, có khả năng sẽ bước vào địa bàn của một con khư thú khác." Chu Dã nói.

Cả đám đã trốn được hơn mười phút, bỗng trong dụng cụ truyền tin truyền đến âm thanh mừng rỡ của Tô Nhã: "Trong cục nói mọi chuyện đã được giải quyết, các anh đều an toàn rồi."

"Giải quyết xong rồi sao?"

Trừ Hứa Thâm, ba người Chu Dã đều giật nảy mình.

Nhanh như vậy?

Hình thái thứ hai mạnh đến vậy sao. . . Ánh mắt Hứa Thâm hơi hơi chớp động.

Phải biết rằng lúc trước, Triệu Uyên Đạt tồn tại đã tới điểm cực hạn của hình thái thứ nhất, lại bỏ mạng trước khi kịp phát ra bất cứ tin tức gì, vậy mà chỉ một tồn tại ở hình thái thứ hai lại có thể dễ dàng giải quyết cả mấy khư cấp C trong đó, chênh lệch chiến lực giữa hai bên thật kinh khủng.

Không bao lâu sau, mọi người đã đợi được một đội trảm khư thuộc khu Vô Miên, tiến đến tiếp ứng.

Tất cả cũng thuận lợi rời khỏi Khư giới.

Còn đội trảm khư thuộc Khu Vô Miên lại xâm nhập vào địa điểm nhận nhiệm vụ lúc trước, phụ trách công tác kết thúc.

Tại thời điểm kiểm kê thi thể khư thú và thương vong, bọn họ lại mừng rỡ phát hiện ở bên trong hang động kia còn có vài người sống sót.

Khiến cho Hứa Thâm và đám người Chu Dã cực kỳ vui sướng chính là, Tô Sương lại còn sống.

Theo đội trảm khư kia nói, cô cũng chịu chung số phận với những người còn sống sót khác, bọn họ đều bị trói lại bên trong cái kén bằng tơ nhện, hơi thở mỏng manh.

Ngoại trừ Tô Sương, đội số ba còn có hai người sống sót, tiểu đội Hàn Ngọc cũng có một người.

Tổng cộng có bốn người sống sót sau sự kiện này.

Ngoài ra còn có 3 vụ dân bình thường cũng sống sót, hình như bọn họ đã được đám khư kia coi là đồ ăn dự trữ, chưa kịp thưởng thức.

Hứa Thâm có chút hiểu được nguyên nhân này, dù sao khư cũng khá chú trọng về vấn đề tươi mới của đồ ăn.

"Chu đội, Hứa Thâm."

Khi Tô Sương được cứu ra, trong lòng cô có một loại cảm giác tựa như bản thân đã trải qua mấy đời rồi, thậm chí lúc nhìn thấy Hứa Thâm cùng Chu Dã, còn cảm thấy có chút không hiện thực.

Mấy người đoàn tụ, đều là vui sướng, mừng rỡ thay cho nhau.

Qua nhiệm vụ lần này, xem như đội bọn họ có thương vong ít nhất, chỉ chết một mình Tào Phi.

"Đáng tiếc." Chu Dã thở dài, gã không chú ý tới hành vi kéo người lúc trước của Tào Phi, suy cho cùng, đó cũng là bản chất vốn có của con người. Hiện giờ, trên tư thế của người còn sống sót sau hiểm cảnh, gã lại cảm thấy tiếc hận vì Tào Phi đã chết.

Hứa Thâm và Tô Sương đều có vẻ mặt bình tĩnh, không phản ứng quá lớn.

Sự việc lần này quá nghiêm trọng, ngay cả lãnh đạo của cục Khư Bí tại khu Vô Miên cũng bị kinh động, đối phương đích thân tới tận nơi, ân cần thăm hỏi mấy người bọn Hứa Thâm, cũng cho bọn họ chút lễ mọn coi như an ủi tinh thần, mỗi người được ba bình Tịnh Khư Tề và 20 ngàn Lô Tạp tệ.

Chẳng qua mấy người bọn họ nhìn tiền và Tịnh Khư Tề tới tay, mà trong lòng không mấy hưng phấn, ngược lại còn có cảm giác đau thương. Đám người bọn họ nhảy múa giữa lằn ranh sinh tử, suýt nữa còn trở thành đồ ăn cho khư nhưng chỉ đổi lấy một chút đồ vật như vậy thôi.

Quả nhiên mạng của con người có thể mua được bằng tiền.

Mọi người nói lời từ biệt với lãnh đạo khu Vô Miên, cũng nói lời từ biệt với Việt Minh, sau đó ngồi xe quay về cục Khư Bí.

Vốn dĩ Hứa Thâm còn muốn ở lại đây thêm một chút để gặp mặt Vương đại gia, nhưng mãi vẫn không nhìn thấy, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Về phần công tác kết thúc xử lý thi thể khư, cứ giao cho khu Vô Miên phụ trách.

. . .

. . .

Bên trong một gian phòng lãnh đạo nào đó tại cục Khư Bí thuộc khu Hắc Quang.

Chợt “Ba” một tiếng, một phần văn kiện bị người hung hăng ném lên bàn.

Liễu Tích Xuyên với sắc mặt xanh mét, nói: "Lũ thùng cơm vô dụng khu Vô Miên này. Bên bọn họ xảy ra sự kiện khư cấp C cỡ lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy, mà trước đó không điều tra cho rõ ràng, còn da mặt dày xin cấp trên tiếp viện. Đây là kết cục của tiếp viện đó hả? !

"Triệu Uyên đội ba đã chết, phó đội cũng chết. Đáng tiếc, Triệu Uyên cũng coi như đội viên uy tín lâu năm, có khả năng tọa trấn phân cục chúng ta, vậy mà chết không hề có ý nghĩa." Một lão giả khác lắc đầu thở dài.

Bình Luận (0)
Comment