Lần này khu Hắc Quang bọn họ hao tổn một Triệu Uyên, coi như đã xảy ra tổn thất vô cùng lớn rồi.
Dù sao có những sự kiện chỉ thê đội thứ nhất mới có thể giải quyết được, hơn nữa còn phải có đội trưởng suất lĩnh mới có thể xử lý gọn gàng.
Ban đầu khu bọn họ có năm đội, hiện giờ con số vẫn còn, nhưng chiến lực lại giảm bớt, chỉ còn bốn đội.
"Hơn nữa nghe nói lần này còn có đội 17 được điều qua hành động?"
Liễu Tích Xuyên cả giận nói: "Ai điều vậy? Chẳng lẽ không biết đội 17 có khư lực giả trời sinh kia? Trong tương lai, cậu ấy rất có hy vọng sẽ đánh sâu vào hình thái thứ hai đó? Tôi đã phân công cậu ấy đến thê đội thứ hai để rèn luyện, là hi vọng có thể tôi luyện cho cậu ấy, kết quả hay ho quá nhỉ, trực tiếp đưa đến bên trong loại sự kiện cấp C này, suýt chút nữa người đã chết rồi!"
"Nếu muốn làm như vậy, còn không bằng tôi trực tiếp điều cậu ấy đến thê đội thứ nhất cho xong, đãi ngộ bên đó tốt hơn rất nhiều!"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có người nhíu mày nói: "Cục trưởng, không cần thiết phải hậu đãi như vậy chứ? Dù là khư lực giả trời sinh, cũng chưa chắc đã có thể bước vào hình thái thứ hai. Hoặc ít hoặc nhiều thì loại chuyện này cũng cần một chút vận khí. Nếu chúng ta quá nuông chiều, ngược lại sẽ nuôi ra một đóa hoa trong nhà kính."
Liễu Tích Xuyên nổi giận trừng mắt nhìn người nói chuyện, lại vỗ bàn nói: "Nuông chiều hả? Trong tình huống hiện tại, anh cảm thấy chúng ta đang nuông chiều cậu ấy hả? Ai cũng biết sự kiện kia sắp đến. Ngay lúc này, hội Truy Quang, hiệp hội Chưng Khí, thậm chí ngay cả hiệp hội Hỗ Trợ Vụ Công cũng đang gia tăng thu nạp trảm khư giả vì chuyện này, thế mà chúng ta còn hao tổn. Được rồi, coi như không tính chuyện hao tổn đi, nhưng chúng ta còn không nắm chặt thời gian bồi dưỡng những người có tiềm năng, đến lúc đó, lấy cái gì mà tranh? !"
Mọi người nghe được Liễu Tích Xuyên nhắc tới chuyện đó, sắc mặt đều hơi hơi biến hóa.
Đúng là… Chuyện đó có ảnh hưởng quá lớn tới cục Khư Bí, thậm chí còn tái tạo nên hai vị đại nhân vật.
"Bọn người kia y hệt sói đói, đã sớm nhìn chằm chằm vào chuyện này rồi."
"Hiệp hội Hỗ Trợ Vụ Công là cái thứ gì, cũng xứng nhúng chàm? Đúng là có chút xíu vốn liếng cũng muốn chọc vào một chân!"
Không ít người đều lộ vẻ mặt nén giận, vốn dĩ mỗi phân cục trong cục Khư Bí bọn họ đã cạnh tranh rất kịch liệt rồi, hiện giờ lại có những thế lực kia sáp nhập vào trong đó, chỉ sợ khi chuyện ấy bùng nổ sẽ vô cùng thảm thiết.
"Nội thành không thèm quan tâm ư? Để mặc con mèo con chó gì cũng có thể lao đầu vào!" Có người bất mãn nói.
Một lão giả khác cười lạnh nói: "Chỉ sợ trong mắt người nội thành, chúng ta đang càn quét pháo hôi thay bọn họ, có nhiều một chút thì xảy ra vấn đề gì chứ? Huống chi bọn người kia đều ngấm ngầm hao hết tâm tư muốn tạo mối quan hệ hữu ích, nếu lần này bọn họ có tư cách ra sân, bọn họ còn chuẩn bị cái rắm á!"
"Lão Liễu." Một người con gái có dáng vẻ phụ nữ thành thục nhìn về phía Liễu Tích Xuyên: "Gần đây sự kiện khư thú bùng nổ khá thường xuyên, nhất là ở khu Vô Miên, bên đó gần như đã bị khư thú chiếm lĩnh rồi. Tôi nghe được một chút phong thanh, anh nói xem, chuyện này có phải do con người gây ra hay không?"
Lời này vừa nói ra, khiến bầu không khí trong phòng họp lập tức rơi vào im lặng ngắn ngủi.
Không ít người đều nhìn về phía người phụ nữ kia, cũng có một số nhìn về phía Liễu Tích Xuyên.
Liễu Tích Xuyên nhướng mày, nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Theo ý của cô, bọn họ cố ý dẫn đường cho khư đi tới, chính vì tiêu hao lực lượng của cục Khư Bí chúng ta?"
Cục Khư Bí là thế lực trảm khư chính thống duy nhất trong cơ cấu, nhận được rất nhiều thuận tiện và phúc lợi từ nội thành, nhưng đồng thời bọn họ cũng phải thực hiện chức trách trảm khư, một khi sự kiện khư thú bùng nổ, người đầu tiên bị hỏi tội chính là lãnh đạo cục Khư Bí.
"Đúng vậy, nghe nói khu Vô Miên đã hao tổn hai thê đội thứ nhất, tội liên đới tới vị Nguyệt Linh đang trấn thủ ở khu Vô Miên kia, đành phải liên tiếp ra tay hết lần này tới lần khác!" Người phụ nữ kia nói.
Có vài người khẽ gật đầu, hiển nhiên cũng nghe nói tới việc này. Đúng là về mặt này cũng có chút hương vị âm mưu.
"Gần đây sự kiện khư thú bùng nổ ở khu Hắc Quang chúng ta hơi nhiều, tựa như có chút không ổn định, tuy không đến mức quá thường xuyên, nhưng căn cứ theo đường cong số liệu từ công tác thống kê, đã thấy tần suất này có xu thế dâng lên." Một trung niên đeo kính mắt nói.
"Lũ người chết tiệt kia!" Có người vỗ bàn: "Trảm khư không được còn ngấm ngầm ra chiêu, đều là con dân lao khổ ở thành Để, còn hãm hại lẫn nhau, đúng là ngu không ai bằng!"
"Không hại chúng ta, chẳng lẽ bọn họ còn có lá gan đi hại mấy đại nhân vật trong nội thành sao? Suy cho cùng, tất cả đều là một lũ con chuột trong cống ngầm, chỉ biết oa lý hoành (nghĩa nôm na là chỉ biết ngang ngược trong ổ chăn nhà mình, một loại đối tượng rất nhã nhặn với bên ngoài nhưng luôn đối xử với người trong nhà khắc nghiệt)!"
"Về chuyện trảm khư kia, nếu không chúng ta cứ kéo dài thêm một chút? Dù sao khư cũng nhiều như vậy, căn bản là chém không hết được! Chém hơn một ngàn năm rồi, đã diệt sạch được chúng nó đâu?"
"Kéo dài? Nên kéo dài như thế nào? Là ngồi nhìn đám khư kia đi kiếm thức ăn khắp nơi hay đứng nhìn mỗi một tiểu khu, con đường thành trấn rơi vào tay giặc? Nếu là vùng ngoại thành còn chưa tính, không kinh động được bên trên, nhưng nếu là khu thành thị thì sao?"
"Thì chúng ta cứ chuyên môn xử lý trong khu thành thị trước, tránh cho đám người trong khu thành thị chạy vào nội thành làm ầm ĩ!"
"Thế đám dân cư ở vùng ngoại thành không phải người sao? Không phải anh cũng từ vùng ngoại thành tới hả? Mà dù anh không phải thì cha anh, mẹ anh không phải sao? Cha mẹ của cha mẹ anh không phải sao? !"
"Được rồi!"
Liễu Tích Xuyên vỗ mạnh bàn: "Tất cả đừng ồn ào nữa, ồn ào đến ồn ào đi lại có tác dụng gì? Nếu mấy người có khí lực như vậy, còn không bằng lập tức rút kiếm đi ra ngoài chém hai con khư đi!"
Mọi người trong phòng họp lập tức an tĩnh lại.
Đám người lúc trước còn khắc khẩu đến mặt đỏ tai hồng, lại lộ ra sắc mặt như thường, tựa như vừa nãy chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.