Hứa Thâm ngẩn người, nói như vậy, cục trưởng điều hắn đi thực sự vì muốn tốt cho hắn?
Hắn hơi ngỡ ngàng nhìn về phía Chu Dã.
Chu Dã khẽ gật đầu, nếu hiện giờ Hứa Thâm đã có năng lực chém giết cấp C, thì lấy tiềm lực của hắn, chuyển qua thê đội thứ nhất sẽ phát triển tốt hơn, cũng trưởng thành nhanh hơn.
Chẳng qua, nếu làm như vậy thì trong đội bọn họ sẽ mất đi một đội viên ưu tú như Hứa Thâm tọa trấn, khó tránh khỏi sẽ có tổn thất to lớn.
"Tôi cũng phải đi thê đội thứ nhất." Bỗng nhiên Mặc Tiểu Tiểu mở miệng, nói với Liễu Tích Xuyên.
Liễu Tích Xuyên không khỏi nhìn cô ấy một cái, mới nhận ra cô bé này chính là con nhóc có vấn đề đã bị đá ra khỏi nội thành kia, sau đó không khỏi có chút đau đầu, nói: "Lúc trước tôi đã xin cho cô rồi, nhưng hình như bọn họ không quá thích hợp với cô."
Cục trưởng nói chuyện đúng là vô cùng khéo léo, sao ông ấy không nói rõ ràng ra một chút đi, thực tế phải là Mạc Tiểu Tiểu không thích hợp với thê đội thứ nhất mới đúng. . . Chu Dã thầm phun nước bọt trong lòng.
"Thế thì để tôi tự tổ thành một đội, rồi cho cậu ấy gia nhập, đi theo tôi lăn lộn." Mặc Tiểu Tiểu chỉ về phía Hứa Thâm, lại nhìn thẳng vào Liễu Tích Xuyên nói: "Lấy thực lực của tôi, đảm nhiệm chức vị đội trưởng của thê đội thứ nhất hẳn là không vấn đề gì chứ?"
Liễu Tích Xuyên có chút không biết nen nói gì, Hứa Thâm là bảo bối trong cục, còn cô là rơm rác trong cục, làm sao tôi có thể cho Hứa Thâm đi theo cô lăn lộn được? Lỡ như lăn lộn tới chết rồi, tôi biết đi tìm ai bồi thường đây?
"Khi chiến đấu, Tiểu Tiểu rất mạnh." Hứa Thâm cũng vội vàng đỡ lời thay Mặc Tiểu Tiểu, nếu thê đội thứ nhất tốt như vậy, và mối quan hệ giữa hắn với Mặc Tiểu Tiểu khá tốt, đương nhiên hắn sẽ giúp đỡ đối phương một phen.
". . ."
Sắc mặt Liễu Tích Xuyên trở nên vô cùng kỳ quái. Nhìn thế nào cũng thấy dường như hai nhóc con này rất quen thuộc với nhau, nhưng không phải con nhóc có vấn đề này vốn là tồn tại mà vạn người đều nghi ngại sao?
"Ừm ừm." Chu Dã liên tục gật đầu.
"Đúng vậy." Tô Sương cũng mở miệng, nói chuyện thay Mặc Tiểu Tiểu.
"Mấy người. . ." Liễu Tích Xuyên có chút kinh dị không thể tả nổi, chẳng lẽ con nhóc có vấn đề này lại có nhân duyên tốt như vậy?
‘Cục trưởng, ngài mau sắp xếp đưa cô ấy đi đi’. . . Kỳ thực ngay lúc đó, trong lòng Chu Dã và Tô Sương đều đang hò hét như vậy.
Tuy bọn họ biết Mặc Tiểu Tiểu rất mạnh, nhưng lúc ở chung bình thường lại rất dọa người. Có cô ấy ở bên cạnh, ai nấy đều không được tự nhiên. Mà đâu chỉ lúc bình thường, ngay cả khi chiến đấu cũng vậy, cô ấy luôn ở trong trạng thái nhất kinh nhất sạ (chỉ hành động quá khích làm người ta kinh hãi hoặc biểu cảm và hành động quá mức mãnh liệt, hay phản ứng thái quá về một việc nhỏ nhặt nào đó), sắp sửa làm cho người ta bị dọa tới thần kinh suy nhược rồi đây.
Thà rằng ngài đổi cho chúng tôi một vị đội viên bình thường còn hơn, trảm khư giả “ưu tú” này, chúng tôi không chứa nổi.
"Nếu ông không tin, chúng ta có thể tỷ thí." Mặc Tiểu Tiểu nói.
Sắc mặt Liễu Tích Xuyên tối sầm lại, thân phận của tôi là gì chứ, cứ tùy tiện tỷ thí với cô sao?
"Chuyện này cứ để nói sau, lúc trở về tôi sẽ cân nhắc." Liễu Tích Xuyên lập tức xua tay, cắt ngang đề tài này.
"Đây là một phần lễ vật nhỏ do tôi tự mình đưa cho cậu." Liễu Tích Xuyên lấy ra một cái bình nhỏ từ trong túi tiền, nói: "Đây là một kiện Khư Binh, chờ đến lúc cậu đi tới thê đội thứ nhất, nó có thể mang tới trợ giúp không nhỏ cho cậu. Cậu nhanh cất nó đi."
"Khư Binh? !" Đám người Chu Dã trừng lớn mắt, không khỏi nhìn về phía bình nhỏ kia.
"Cục trưởng, ngài đây là. . ." Chu Dã cũng có chút ghen tỵ. Lần này cục trưởng có chút hạ vốn gốc rồi!
"Lại là Khư Binh sao?" Mặc Tiểu Tiểu cũng nhanh chóng nhìn chằm chằm vào cái bình nhỏ nọ: "Khư Binh hiếm thấy lắm nha. Ông cho cậu ấy một cái, vì sao không cho tôi một cái?"
Liễu Tích Xuyên lườm cô bé kia một cái, cô có thể so sánh với cậu ấy được sao? Chờ đến khi đầu óc cô trở về bình thường còn tàm tạm!
Hứa Thâm nhìn phản ứng của bọn họ, cùng biết đồ trong cái bình này là thứ tốt, không nhịn được, vội vàng mở miệng hỏi: "Vậy dùng thứ này như thế nào?"
Hắn nhanh chóng mở nắp bình ra, bên trong chỉ có một cục máu đen.
Theo nắp bình vừa mở, tựa như huyết dịch màu đen có phản ứng, nó lập tức mấp máy muốn lao về phía miệng bình.
Hứa Thâm sợ tới mức vội vàng đóng kín lại.
"Muốn điều khiển Khư Binh cần dựa vào khư lực. Cậu có thể cho máu tươi của chính mình dung nhập vào trong đó, hấp thu nó vào trong cơ thể, lại dùng khư lực để điều khiển." Liễu Tích Xuyên cười nói.
Hứa Thâm ngẩn ra, nói như vậy, cách dùng thứ này cũng tương tự như mảnh da màu đen trong người hắn?
Hóa ra nó có tên là Khư Binh sao?
“Vậy thứ này có hiệu quả gì?" Hứa Thâm vội vàng hỏi.
"Những loại Khư Binh khác biệt sẽ không có cùng hiệu quả, mà Khư Binh này tên là Khư Nhiễm, bởi vì nó có thể che giấu bộ phận khí tức nhân loại trên người cậu. Trong khi chấp hành nhiệm vụ, nếu cậu cẩn thận một chút, có thể ngụy trang thành khư, sẽ không bị khư cố ý công kích. Đương nhiên, không kể tới những con khư nào đó thích công kích đồng loại của mình." Liễu Tích Xuyên nói.
Hóa ra Khư Binh không chỉ có mỗi tác dụng phòng ngự. . . tâm tư trong đầu Hứa Thâm liên tục xoay chuyển, không biết hiệu quả của mảnh da màu đen kia là gì.
"Khư Binh còn có thể dung hợp với nhau, nhưng cần khư tính tương tự mới được. Sau khi chúng dung hợp với nhau, sẽ sinh ra hiệu quả mới, và khi thông qua cảm giác khư lực, cậu sẽ nhận được tin tức mơ hồ về nó." Liễu Tích Xuyên kiên nhẫn giảng giải. Lão biết Hứa Thâm là người mới, hắn vẫn chưa đủ thời gian để tìm hiểu và nhận biết rất nhiều tri thức có liên quan đến khư.
"Hứa Thâm, đây chính là thứ tốt, còn không mau cám ơn cục trưởng." Chu Dã ở một bên miệng đắng lưỡi khô nói.
Vẻ mặt gã đầy hâm mộ.
Hứa Thâm phản ứng lại, vội vàng nói lời cảm tạ cục trưởng.