Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 123 - Chương 123. Những Kẻ Khủng Bố Kia Đều Lộ Diện Rồi Sao???

Chương 123. Những Kẻ Khủng Bố Kia Đều Lộ Diện Rồi Sao??? Chương 123. Những Kẻ Khủng Bố Kia Đều Lộ Diện Rồi Sao???

"Lần trước đã bảo với cậu khi chuyển chính thức, hãy đến nơi này của tôi một chuyến, vì sao cậu không tới?" Ly tỷ xỏ chiếc giày cao gót vào, đứng lên, một loại cảm giác áp bách lập tức đập vào mặt.

Hứa Thâm vò đầu nói: "Tại lúc đó em quên mất."

Ly tỷ nhìn thấy dáng vẻ thật thà của hắn, nỗi tức giận trong lòng không khỏi nghẽn lại, chợt hừ nhẹ nói: "Phần lễ vật mà chị muốn đưa cho cậu là thứ bao nhiêu người muốn cũng không được…Thế mà cậu lại nói mình quên!"

Hứa Thâm ngượng ngùng cười, nói: "Ly tỷ đừng nóng giận, là sai lầm của em."

Ly tỷ nhướng mày, nhìn thấy thái độ giải thích của Hứa Thâm nghiêm túc như thế, cơn tức giận trong lòng lại biến mất hơn một nửa, nói: "Quên đi, nể mặt dung nhan đẹp trai của cậu, đi tới cởi áo đi."

"Cởi… cởi áo?" Hứa Thâm kinh ngạc.

"Nhiều lời vô nghĩa, chữa tay không cởi áo thì chữa như thế nào?" Ly tỷ tức giận lại ném qua một cái nhìn đầy xem thường: "Chị đây có bảo cậu cởi quần đâu."

Cởi quần. . . Hứa Thâm có chút kinh hãi, nhưng không dám tiếp tục chọc giận đối phương nữa, đành phải ngoan ngoãn cởi áo ra.

Ly tỷ liếc mắt đánh giá một cái, lại lộ ra nụ cười vừa lòng: "Xem ra cậu em rèn luyện cũng không tệ lắm, đi tới ngồi đi."

"Vâng vâng." Hứa Thâm thành thành thật thật đi qua.

"Vì sao lại bị thương?" Ly tỷ đặt bàn tay lên gương mặt Hứa Thâm cẩn thận vuốt ve vài cái, vẻ mặt đầy chuyên chú và cẩn thận.

Hứa Thâm ho nhẹ nói: "Cái kia, chỗ em bị thương không phải mặt."

"Đừng nhiều lời vô nghĩa, hỏi cậu cái gì thì nói cái đó đi." Ly tỷ khiển trách.

Hứa Thâm sợ tới mức nhảy dựng, chỉ có thể thành thành thật thật nói: "Khi trảm khư bị thương."

"Nhiều lời vô nghĩa, đám người các cậu ngoại trừ khi trảm khư, còn có thể tự mình té ngã bị thương sao? Chị muốn hỏi chính là trảm con khư gì mà bị thương." Ly tỷ tức giận nói.

"Em cũng không biết." Hứa Thâm đành phải hàm hồ nói.

"May mắn gương mặt không bị thương. . ." Ly tỷ lộ ra vẻ mặt nghĩ lại còn rùng mình: "Nếu không, chị cũng lười chữa trị cho cậu."

". . ."

"Nằm ngoan ngoãn nhé."

"Vâng."

Hứa Thâm ngoan ngoãn nằm xuống, có chút khẩn trương nói: "Cánh tay em có thể chữa khỏi không?"

"Vết thương nhỏ mà thôi, đừng nói là chị, dù là mấy con cá tạp bên ngoài, cũng có thể khâu lại cho cậu được." Ly tỷ không chút để ý nói.

Gọi đồng nghiệp của mình như vậy không tốt lắm đâu. . . Trong lòng Hứa Thâm âm thầm cười khổ.

"Ngủ một giấc đi." Ly tỷ đưa một cái bình màu đỏ cho Hứa Thâm: "Uống đi, sẽ không cảm thấy đau đớn."

Hứa Thâm nửa tin nửa ngờ mà uống cạn.

Rất nhanh, một cơn buồn ngủ đánh úp lại, hắn không chống đỡ nổi, đã ngủ rồi.

Ly tỷ nhìn thấy dáng vẻ mê man của Hứa Thâm, khóe miệng hơi hơi cong lên, tiến đến phía trước gương mặt đoan trang của hắn chăm chú nhìn, còn lấy tay nhẹ nhàng vuốt vuốt vài cái, lẩm bẩm nói: "Túi da phải đẹp mới ăn thua nha. . ."

Ngón tay Ly tỷ nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo phần cổ Hứa Thâm, ngay tại thời điểm cô muốn hành động thêm một bước nữa, bỗng nhiên phần cổ truyền đến một luồng hàn ý.

Tựa như có một thức gì đó mang theo cảm giác lạnh lẽo vừa đánh úp lại.

Loại cảm giác này. . . Là khư?

Ly tỷ đột ngột quay đầu, mở ra Khư Nhãn, lại nhìn thấy trong phòng không có một thứ gì khác lạ, chỉ có những đồ vật hỗn độn ngày thường.

Là ảo giác sao?

Cô nhíu mày.

Mai Phù an tĩnh đứng bên người cô, tuy so sánh dáng dấp của hai người, sẽ thấy Mai Phù tương đối nhỏ xinh hơn một chút, nhưng lúc này Ly tỷ đang ngồi phía trước ghế nằm chuyên dùng cho phẫu thuật, hơi thấp hơn bình thường, thành ra nhìn bóng dáng Mai Phù có vẻ đang nhìn xuống cô từ trên cao.

Lúc này trên mặt cô bé vẫn giữ nguyên nụ cười quen thuộc, nhưng trong đôi mắt lại lóe ra một chút quang mang nguy hiểm: "Cậu ấy là con mồi của tôi đó. . ."

Tay cô bé chỉ nhẹ nhàng vuốt ve phần cổ Ly tỷ một chút, tựa như tùy thời sẽ nắm chặt lại.

Ly tỷ cảm nhận được chút ma sát truyền tới từ phía sau gáy. Lần này không giống vừa nãy, lần này cô cảm nhận được nó vô cùng rõ ràng. Đây là cảm giác chân thật.

Cô có chút sợ hãi, quay đầu nhìn dáo dác chung quanh, lại không thấy bất cứ bóng dáng con khư nào.

"Chẳng lẽ có khư ở tầng sâu nhất đi qua đây. . ." Con ngươi của Ly tỷ hơi hơi co rút lại, vẻ mặt có chút cứng ngắc.

Một lát sau, cái loại cảm giác bị vuốt ve kia đã biến mất, thân thể căng thẳng của cô cũng chậm rãi hồi phục trở lại.

Lúc này ánh mắt Ly tỷ nhìn thấy Hứa Thâm đang nằm trên ghế giải phẫu, không còn mấy hưng phấn nữa, sắc mặt biến ảo không chừng: "Gần đây sự kiện khư diễn ra quá thường xuyên, những kẻ khủng bố kia đều lộ diện rồi sao. . ."

Ly tỷ ghĩ đến đủ loại khả năng, tâm trạng có chút trầm thấp, im lặng chừng nửa ngày, sau đó cô nhanh chóng giúp Hứa Thâm hoàn thành quá trình trị liệu cánh tay.

Dụng cụ giải phẫu lướt đi linh hoạt như vật còn sống trên đầu ngón tay cô. Rất nhanh cô đã luồn qua khoảng giữa cánh tay Hứa Thâm, buộc lại sợi dây cố định khung xương, phần da bị rách đã được cô khâu lại cẩn thận, gần như chỉ còn lại một đường chỉ mờ nhạt. Chờ sau khi đường chỉ này bị hấp thu hết, vết thương sẽ hoàn toàn khép lại, không còn bất cứ dấu vết nào.

Ly tỷ làm xong hết thảy những chuyện này, mới nhẹ nhàng đánh thức Hứa Thâm.

Hứa Thâm mở mắt ra, cảm thấy tri giác dần dần khôi phục, hắn nhìn bóng dáng Ly tỷ ở bên cạnh, kinh ngạc nói: "Xong rồi ư?"

Nói xong, hắn lại nhìn về phía cánh tay đã gãy, mới phát hiện nó đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, không còn gãy gập như lúc trước nữa.

"Tạm thời đừng hoạt động, chừng một tuần sau có thể khôi phục trở lại rồi." Giọng nói của Ly tỷ truyền đến, chỉ là lúc này không còn mang theo sắc thái dịu dàng nghiền ngẫm như lúc trước, nhưng có thêm vài phần bình tĩnh.

Hứa Thâm đã sớm quen với tính cách khó mà nắm bắt được của Ly tỷ, cũng không cảm thấy kỳ quái. Ánh mắt hắn quét tới, nhìn thấy Mai Phù đang ngồi bên chân mình, cô bé lập tức cười khanh khách nhìn hắn.

Ánh mắt Hứa Thâm không chút biến hóa, vẫn duy trì vẻ trống rỗng dời qua Ly tỷ: "Đa tạ Ly tỷ."

"Cậu cầm thứ này đi." Ly tỷ xoay người, ném cho Hứa Thâm một cái mặt nạ màu đen.

Hứa Thâm tiếp nhận, sững sờ nói: "Đây là?"

"Cậu nghe qua Khư Binh chưa? Chính là nó đó." Ly tỷ đạp giày cao gót đi tới, dùng ngón tay gảy gảy cằm Hứa Thâm, nói: "Bảo vệ tốt khuôn mặt này cho chị, đừng để gương mặt này biến dạng."

". . ."

Bình Luận (0)
Comment