Hứa Thâm có chút khiếp sợ, vừa khiếp sợ vì Ly tỷ ra tay quá hào phóng, vừa khiếp sợ vì lý do tặng Khư Binh quá kỳ quái này.
"Khư Binh này có thể tăng lên cảm giác, thị giác, khứu giác và thính giác cho cậu, còn có một chút tác dụng phòng ngự, có thể bảo vệ gương mặt đẹp đẽ này."
Ly tỷ thu tay lại, ung dung xoay người nói: "Lúc trảm khư nhớ khéo léo một chút, đừng dễ dàng chết như vậy, khư lực giả trời sinh không có nhiều đâu. Lão Liễu đã có ý tứ ưu ái cậu, cậu cũng phải cố gắng lên, có lẽ tương lai của cục Hắc Quang sẽ rơi vào trong tay cậu đó."
Chỉ ngắn ngủi vài ngày, bỗng chốc Hứa Thâm đã thu được hai kiện Khư Binh, lòng hắn có chút được nuông chiều mà kinh sợ. Có thể nói, mọi người trong cục coi trọng hắn hơn những gì hắn tưởng tượng nhiều.
"Cám ơn Ly tỷ." Hứa Thâm nói lời cảm tạ.
"Đi thôi." Ly tỷ phất tay.
Hứa Thâm đứng dậy mặc lại áo, nói lời cảm tạ một lần nữa, sau đó mới rời khỏi phòng.
"Trong cơ thể nhóc con này lại chảy xuôi khư lực nồng hậu như vậy, sắp tiếp cận cực hạn rồi, xem ra tần suất hấp thu rất cao. Cũng coi như lão Vương đã có người kế nghiệp, còn ta, cũng có thể an tâm rời đi rồi. . ." Ly tỷ nhìn về phía cánh cửa đã đóng, thì thào tự nói.
. . .
. . .
"Nhóc con, cái mặt nạ trong tay nhóc ở đâu ra đó?" Khi Hứa Thâm rời khỏi sở nghiên cứu khư thú, Vương đại gia đang ngủ say ngoài cửa bỗng nhiên thu lại ngáy khò khò, nhìn chăm chú vào hắn, nói.
Hứa Thâm sửng sốt, nói: "Ly tỷ tặng cho tôi."
"Cô ấy lại. . ." Vương đại gia giật mình một cái, sắc mặt trở nên có chút phức tạp. Lão liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái thật sâu, bỗng nhiên đổi giọng nói: "Nhóc con, vậy cậu phải bảo vệ chiếc mặt nạ này thật tốt, đừng đánh mất nó."
"Đây là Khư Binh, đương nhiên là tôi sẽ bảo vệ nó thật tốt rồi." Hứa Thâm nói.
Vương đại gia khẽ “A” một tiếng, lại nói: “Thứ này không chỉ là Khư Binh. . . Quên đi, cô ấy đã giao thứ này cho cậu, thì cậu hãy quý trọng, giữ gìn nó. Thế thôi, cút đi!"
". . ."
Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì, đành phải xoay người rời khỏi.
"Cô bé ơi, tim cô thật sự đã chết rồi sao? Mặt nạ Quỷ Nguyệt của Giang gia cũng có thể tùy tiện tặng cho người của thành Để? Nó chính là thứ để Giang gia nhà cô tiếp tục kế thừa vinh dự huy hoàng ngày trước, chẳng lẽ cứ để mọi thứ bị chà đạp rồi lụi tàn vậy sao. . ." Vương đại gia nhìn theo phương hướng Hứa Thâm rời đi, ánh mắt lộ vẻ tang thương, thở dài tự nói.
Hứa Thâm trở lại phòng, lập tức dung nhập mặt nạ quỷ màu đen vào trong thân thể.
Tuy nhìn bên ngoài, thứ này rất giống một cái mặt nạ, nhưng cẩn thận chạm vào, sẽ có cảm giác chiếc mặt nạ này tựa như một tầng da.
Thậm chí Hứa Thâm còn hoài nghi, có phải người chế tác đã lột sống lớp da trên mặt một sinh vật nào đó rồi chế tạo nên thứ này hay không?
Hoặc là, da mặt vừa lột xong.
Ngay khi khư lực điên cuồng tràn ra, chiếc mặt nạ cũng nương theo đó mà di động lên mặt hắn. Điểm khác biệt giữa thứ này và mảnh da màu đen này cùng với cục máu đen lúc trước chính là, tựa như chiếc mặt nạ này đã được cố định ở phía dưới khung xương trên mặt hắn, chỉ có thể hiện lên và che giấu, không thể chuyển dời đến những bộ phận khác.
Phải biết rằng cả cục máu đen lẫn mảnh da màu đen, đều có thể tùy tiện tụ tập di chuyển tới bất cứ vị trí nào trên cơ thể.
"Là Khư Binh định chế cho gương mặt sao?" Hứa Thâm suy tư.
Sau khi hắn đeo mặt nạ lên, lại phát hiện đúng như lời Ly tỷ đã nói, cảm giác của bản thân đã tăng trưởng trên biên độ khá lớn.
Thị giác có thể nhìn thấy sự vật cực kỳ nhỏ bé ở ngoài mấy chục mét, cũng có thể nghe được tiếng vang rất nhỏ, tựa như các loại khí quan cảm giác đều được trang bị một thiết bị khuếch đại, khiến tất cả các loại cảm nhận đều được phóng lớn lên.
Hương vị trên người Mai Phù. . . Hứa Thâm ngửi được từng đợt mùi thơm truyền đến từ trên người Mai Phù đang ngồi bên cạnh.
Loại mùi hương này cực kỳ trong suốt, hoàn toàn khác biệt với những con khư thú khác luôn mang trên mình thứ hương vị lẫn lộn giữa tanh hôi và hư thối, ngược lại, từ trên người Mai Phù truyền tới một loại hương thơm cực kỳ thanh nhã, dễ ngửi, thơm ngát thấm vào ruột gan.
"Thực đáng yêu nha. . ." Mai Phù nhìn dáng vẻ Hứa Thâm đeo mặt nạ ác quỷ, chợt che miệng cười khẽ: "Nhưng tôi càng thích gương mặt ban đầu của cậu hơn."
Hứa Thâm sờ sờ mặt, chiếc mặt nạ ấy giống một tầng da dán lên mặt, cực kỳ mỏng manh mềm mại, nhưng lại mơ hồi truyền đến một loại cảm giác rất dẻo dai, kiên cố.
Hắn thử dồn máu đen và mảnh da màu đen cùng tụ tập đến gương mặt, lại phát hiện chúng nó cũng không thể dung hợp được.
"Xem ra loại tình huống dung hợp Khư Binh mà cục trưởng nói, cần phải thỏa mãn điều kiện phi thường hà khắc. . ." Ánh mắt Hứa Thâm chớp động.
. . .
. . .
Ngày kế, Hứa Thâm và đám người Chu Dã tới ngôi mộ của Tào Phi tế bái, chỉ có Chu Dã mua tới một lẵng hoa và hoa quả, đặt ở phía trước bia mộ, Tô Sương với Hứa Thâm đều đi hai tay trống trơn, Mặc Tiểu Tiểu lại lộ ra dáng vẻ ngủ không ngon, cô bé liên tục ngáp ngáp, hiển nhiên vẫn còn buồn ngủ.
Trên thực tế, Mặc Tiểu Tiểu vừa được điều tới, cô ấy không quen biết Tào Phi nên chẳng có cảm xúc gì cũng không khó hiểu, nhưng Chu Dã nhìn thấy cả Hứa Thâm lẫn Tô Sương đều mang theo dáng vẻ lạnh nhạt đi đến nơi này, gã không khỏi âm thầm thở dài nhưng cũng không biết nên nói điều gì.
Chờ ngày thứ hai sau khi tế bái xong, Chu Dã lại đặt bàn mời khách như thường lệ, địa điểm vẫn như cũ là đại tửu điếm Mạc Na.
Lần thứ hai đến nơi này hưởng thụ, cảm nhận của Hứa Thâm hơi khác lần đầu tiên một chút, cảm giác hưng phấn và chờ mong thoáng nhạt nhào đi, nội tâm cũng trở nên càng thêm trầm tĩnh, tựa như hắn đang dần dần trở nên thành thục hơn.
Khi ăn cơm, Chu Dã và Tô Sương uống chút rượu, hai người bọn họ hàn huyên rất nhiều.
Bữa cơm này không chỉ chúc mừng vì những người bọn họ may mắn còn sống, mà còn mang ý nghĩa đưa tiễn Hứa Thâm.
Bọn họ biết rất nhanh thôi Hứa Thâm sẽ được điều đến thê đội thứ nhất, chờ tới lần tiếp theo gặp lại, chỉ sợ đôi bên đã sinh ly tử biệt.