"Hiện giờ cậu còn cảm thấy thả một con khư đến bên cạnh người như vậy, là tội ác sao? Nếu ông ta đã có tiền, vì sao chúng ta không kiếm tiền từ đối phương? Chúng ta không hãm hại người nghèo là được rồi?" Đại Lỵ Lỵ nói.
Hứa Thâm hơi hơi im lặng, cuối cùng mới lắc đầu nói: "Nhưng chung quy lại, thả khư chính là hại người, lương tâm của tôi khó mà bình yên được."
Quá ngây thơ rồi. . . Đại Lỵ Lỵ âm thầm lắc đầu, nói: "Đây là lần đầu cậu thả khư, cậu còn chưa biết, để tôi nói cậu nghe, thù lao thả khư gấp ba lần trảm khư. Đương nhiên cậu lo lắng cũng là chuyện bình thường, nếu thật sự không muốn, coi như xong, trong hội cũng sẽ không miễn cưỡng cậu."
"Gấp ba? Vậy để tôi thử xem." Hứa Thâm lập tức nói.
". . ."
Không phải cậu mới nói lương tâm khó mà bình yên sao?
Đại Lỵ Lỵ lộ ra vẻ mặt không biết phải nói gì, hóa ra cậu thiếu niên trước mặt nói nhiều như vậy, chỉ vì bàn điều kiện với cô?
"Nếu thù lao đã gấp ba, thì lần đầu tiên tôi có thể thả khư cấp C không?" Hứa Thâm hỏi: "Tôi cảm thấy bản thân có thể thử xem, tuy làm vậy rất nguy hiểm."
". . ."
Cậu muốn làm một vố siêu cấp gấp bội?
Đại Lỵ Lỵ có cảm giác bản thân vừa được nhận thức sâu sắc về một loại định nghĩa mới có tên là "Hồn nhiên".
"Không có khư cấp C, chỉ có cấp D. Mà bình thường chúng tôi chỉ thả cấp E thôi." Mặt Đại Lỵ Lỵ không chút thay đổi, nói: "Khư cấp C gây nguy hại quá lớn, không thể điều khiển, bình thường chúng tôi chỉ dùng để đối phó với địch nhân thôi."
"Đối phó với địch nhân sao. . ." Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động.
Diệu nha, chiêu này không tồi.
"Đi thôi, giải quyết phi vụ này trước lại nói sau, đừng chậm trễ, coi chừng họ Lý kia bị xử lý mất." Đại Lỵ Lỵ nói: "Làm như vậy chúng ta sẽ không có thù lao."
"Được." Hứa Thâm nhanh chóng đi về phía trang viên kia.
Đại Lỵ Lỵ đánh gía tốc độ của Hứa Thâm, bỗng có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh, cô đã phản ứng lại, lập tức để cho nhân viên công tác bên cạnh chuẩn bị sẵn sàng khởi động trang bị phá khư.
Ngay lúc Hứa Thâm đặt chân vào trang viên, trang bị phá hư đã khởi động, ảo cảnh chung quanh rung động một cái, ngay sau đó, tòa trang viên bỗng trở thành hư ảo.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã thấy được con khư kia.
Cả người nó đều bị xiềng xích màu đen trói buộc, còn bị đóng đinh lên một cây cột đen, miệng bị khâu lại, móng vuốt trên cánh tay bị chém đứt, chỉ còn lại thân thể có thể cử động.
Nhưng phạm vi hoạt động của nó cũng chỉ xoay quay cây cột đen kia thôi.
Mà cây cột đen nọ được đặt ngay trong một gian phòng thuộc lầu hai trang viên, bên trong có một thiếu nữ chừng mười sáu, mười bảy tuổi đang ngủ say.
Cách gian phòng này một dãy hành lang, là một gian phòng khác, bên trong có một trung niên bụng phệ và một người phụ nữ, hai người bọn họ đang tựa lưng vào nhau ngủ say.
Con khư này bị treo trên trần nhà, mái tóc buông xuống, không ngừng lay động trước mắt cô bé kia, nó muốn giãy giụa, nhưng khoảng cách xiềng xích có hạn, khiến nó không thể chạm vào thiếu nữ ấy.
"Hóa ra đã tàn phế đến mức này. . ." Hứa Thâm nhìn dáng vẻ con khư, thầm nghĩ, với loại tình trạng này, chỉ tùy tiện phái bất cứ đội viên bình thường nào tới cũng có thể giải quyết xong nó.
Cùng lúc đó, Hứa Thâm cũng bắt gặp đôi môi thiếu nữ kia đang run nhè nhẹ.
Hiển nhiên, cô bé đã có cảm giác, nhưng không dám mở to mắt.
"Không đặt khư tại phòng của chủ nhà, là sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ khiến xưởng trưởng kia bị giết sao? Và làm như vậy, thì bọn họ sẽ không nhận được thù lao. . ." Hứa Thâm khẽ lắc đầu, không tiếp tục đợi thêm nữa, lập tức bước nhanh qua.
Con khư này đã phát hiện ra hắn, lập tức ngẩng đầu nhìn tới, trong mắt lộ ra vẻ oán độc căm hận, cái miệng ô ô rít gào.
Phốc!
Hứa Thâm đến gần, rút kiếm chém đầu con khư nọ, giải thoát cho nó khỏi thống khổ.
Một con khư cấp D bị bó tay bó chân, chẳng gây khó khăn gì cho hắn.
Cái đầu rơi xuống giường, lăn lộn tới bên gối đầu của cô bé, tuy nó không thể chạm vào vật thể trong hiện thực, nhưng dường như cô bé nọ đã cảm nhận được điều gì, lập tức hét ầm lên.
"Ba ba!" Cô bé lập tức bật dậy, lao khỏi giường, đẩy cửa ra, chạy trốn tới gian phòng cách vách.
"Ừm?"
Hai vợ chồng bên phòng cách vách, giật mình bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn cô con gái vừa lao thẳng vào phòng.
"Làm sao vậy?"
"Ba ba, con… con…cảm giác trong phòng con có thứ gì đó bẩn thỉu."
"Là con cảm giác sao?"
"Vâng, buổi tối khi con soi gương, đã trông thấy một bóng người bị treo ngược trong gương. . ." Vẻ mặt cô bé đầy sợ hãi, lắp bắp kể ra những gì mình đã trải qua hồi tối.
Ngay từ đầu, cô ấy còn cho rằng mình bị ảo giác, mãi cho đến lúc nằm trên giường, cái loại cảm giác lạnh buốt cả người ấy vẫn lởn vởn quanh người, khiến cô ý thức được, dường hư trong phòng của mình đang tồn tại một thứ không thể nhìn thấy.
"Rất nhạy cảm."
Hứa Thâm nghe toàn bộ những gì cô bé vừa kể ra, sau đó đi tới bên cạnh một cái gương cao bằng nửa người, ló đầu vào soi một chút, nhưng không nhìn thấy cái gì.
Trong lòng hắn khẽ động, thử phóng xuất khư lực ra.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã kinh ngạc phát hiện, tuy hắn vẫn kẹt trong Khư giới, nhưng trong gương lại mơ hồ xuất hiện ảnh ngược, phản chiếu bóng dáng hắn.
Hóa ra gương lại có thể chiếu rọi thứ bên trong Khư giới!
Phát hiện này khiến Hứa Thâm có chút giật mình.
Đúng rồi, ánh sáng có thể mơ hồ xuyên thấu Khư giới, mà gương lại được tạo thành từ vật liệu phản quang. . . Hứa Thâm lập tức giật mình tỉnh ngộ.
Nhưng… hình như gương chỉ có thể chiếu rọi một chút hình dáng mơ hồ tồn tại ở tầng nông Khư giới thôi, nghe nói ánh sáng đèn pin không thể chiếu đến tầng càng sâu hơn trong Khư giới, muốn trông thấy mọi thứ trong tầng sâu chỉ có thể dùng Khư Hỏa, hoặc một loại năng lực nào đó.
Hứa Thâm thay đổi góc độ, lại nhìn vào trong gương, quả nhiên vẫn chỉ có bóng dáng của một mình hắn, còn khi hắn nhìn về phía Mai Phù, chỉ thấy khoảng không.
Nếu Mai Phù không vứt cho hắn mảnh da màu đen kia, có khi hắn cũng hoài nghi có phải cô ấy chính là ảo giác do tự bản thân hắn tưởng tượng ra không.