"Sau khi giải quyết sự kiện vừa rồi, trong hội có thể nhận được bao nhiêu tiền?" Hứa Thâm hỏi.
Khóe miệng Đại Lỵ Lỵ khẽ mấp máy: "Đây là chuyện tài vụ trong hội, tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng theo tôi suy đoán, ít nhất cũng phải là 20W."
"20W. . ." Sắc mặt Hứa Thâm hơi hơi biến hóa, con số này gần bằng giá của một căn nhà rồi.
Khó trách mỗi lần xử lý xong sự kiện, bọn họ đều có thể cho hắn mức khen thưởng vài vạn đồng, phỏng chừng đó chỉ là số lẻ thôi.
"Chúng ta chính là người làm thuê số khổ, không còn cách nào khác." Đại Lỵ Lỵ có ý đồ muốn kéo gần lại quan hệ với Hứa Thâm.
Hứa Thâm hơi hơi im lặng, không nói tiếp.
Không bao lâu sau, bọn họ đi tới phía trước một dãy kiến trúc.
Hứa Thâm đưa mắt nhìn, nơi này chính là một khu biệt thự, hiển nhiên người ở bên trong không phú cũng quý.
"Chính là nơi này ." Đại Lỵ Lỵ xuống xe, chờ đợi một chút, chiếc vận tải gửi vận chuyển khư cũng đi theo tới.
Chiếc xe dừng lại, vài nhân viên công tác bước xuống, bắt đầu bố trí trang bị phá khư ở phụ cận.
"Con khư này đang trong trạng thái suy yếu, không có xiềng xích, chỉ cần thả nó vào trong biệt thự lý là được."
Đại Lỵ Lỵ liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái: "Cậu đừng cảm thấy không đành lòng, chúng tôi đã chọn lựa sẵn những khách hàng rồi. Tất cả bọn họ đều đã làm một chút chuyện khiến người nghe chắc chắn sẽ phẫn nộ. Suy cho cùng, nếu bọn họ là người lương thiện, làm bất cứ chuyện gì cũng không thẹn với lòng, kể cả khi cậu muốn thông báo chuyện bọn họ đã bị lây dính thứ bẩn thỉu gì đó, cũng không tìm thấy lý do, nói oán khí cũng rất gượng ép."
"Huống chi, loại người lương thiện này, cũng chẳng có khả năng nhiều tiền. . ."
Hứa Thâm khẽ nhíu mày, nhưng hắn hiểu, thế đạo này đúng như những gì Đại Lỵ Lỵ vừa nói.
Hắn hơi tò mò hỏi: "Nếu không có xiềng xích, lỡ như con khư này đi săn giết khắp nơi thì chúng ta biết làm sao bây giờ? Suy cho cùng, dù trạng thái có suy yếu đến mấy, thì nó hoàn toàn đủ khả năng đi săn giết vài người bình thường, chẳng có vấn đề gì hết?"
"Sẽ không. Con khư này đã bị làm một chút thủ thuật nhỏ trước khi đưa tới, nói chính xác hơn là nó không còn dục vọng ăn uống và săn giết. . . Mà thôi, cứ xem vận khí của những người này đi."
Đại Lỵ Lỵ nói: "Bởi vì hộ gia đình này có chút đặc thù, dường như cũng có chút hiểu biết về khư. Nếu chúng ta dùng xiềng xích, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta nghi ngờ."
Nói đến nói đi, cuối cùng vẫn là kiếm tiền không từ thủ đoạn. . . Hứa Thâm khẽ lắc đầu, nói: "Loại chuyện này có thể tùy tiện kiếm một người nào đó đều có thể hoàn thành, cô cũng có thể làm được, vì sao trong hội lại cố ý giao cho tôi đến làm? Nói cho tôi biết chút gì đi?"
Đại Lỵ Lỵ hơi ngơ ngác, tiếp đó lại thản nhiên cười: "Cậu suy nghĩ qúa nhiều rồi. Đây là phúc lợi lãnh sự của cậu mà."
Hứa Thâm: "Ha hả."
Hắn không còn tiếp tục nhiều lời cùng Đại Lỵ Lỵ nữa, chờ trang bị phá khư được khởi động, Hứa Thâm lập tức vác cái rương màu đen có chứa khư bước vào bên trong biệt thự.
Ở Khư giới, nơi này là một khu hoang mạc bằng phẳng.
Biệt thự trở nên hư ảo, Hứa Thâm có thể nhìn thấy đám nhân viên và bảo mẫu đang làm việc bên trong.
Bỗng nhiên, tại một gian phòng trên lầu hai biệt thự, Hứa Thâm nhìn thấy một chút hình ảnh hương diễm.
Hắn không khỏi ngừng lại, ngẩng đầu chăm chú nhìn.
Hồi lâu sau, khi vị nữ chủ nhân trong đó xoay người, đột nhiên con ngươi Hứa Thâm co rụt lại, trên mặt có chút khiếp sợ.
Bởi vì vị nữ chủ nhân đang nằm sấp xuống đất với tư thế như con ngựa kia, có mang theo một gương mặt vô cùng quen thuộc với hắn. Lúc này sắc mặt cô ửng hồng, tư thế chật vật vô cùng, và rõ ràng cô ấy là. . . Tô Sương!
Hứa Thâm khiếp sợ mà trừng mắt to.
Vì sao Tô Sương lại ở chỗ này?
Lại làm sao có thể làm việc này?
Từ từ đã, chẳng lẽ nơi này là nhà của Tô Sương? !
Hứa Thâm nghĩ đến lời nói của Đại Lỵ Lỵ, trong đầu có chút quay cuồng. Chẳng lẽ khu biệt thự mà hắn cần phải thả khư vào, chính là nhà của Tô Sương?
Đây cũng được gọi là đã kiểm tra ư?
Ngay tức khắc, trong đầu Hứa Thâm nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Việc thả khư này vốn không khó, đúng như lời hắn nói, Đại Lỵ Lỵ cũng có thể làm được.
Thoạt nhìn hắn chỉ thả một con khư đi thôi, nhưng trên thực tế, thứ người trong hội cần chính là cái tên trên hồ sơ của hắn.
Nếu Hội Truy Quang biết được chuyện hắn bị thương sau khi chém giết khư cấp C, thì hơn phân nửa bọn họ cũng biết chuyện hắn chuẩn bị được điều đến thê đội thứ nhất, được người trong cục coi trọng.
Mà mục đích khiến hội Truy Quang che giấu Hứa Thâm, còn cố lập cho hắn hai thân phận danh hiệu, chính vì bọn họ hi vọng sau khi Hứa Thâm trải qua quãng thời gian bình thường, không có gì đặc biệt rồi về hưu ở cục Khư Bí, hắn sẽ đi vào hội Truy Quang làm việc.
Nếu hiện giờ hắn được người trong cục coi trọng, ngược lại, hắn sẽ coi tài nguyên bên trong hội Truy Quang trở thành chất dinh dưỡng để hấp thụ. Tới cuối cùng, hắn đều báo đáp hết cho cục Khư Bí, vậy chẳng phải là hội Truy Quang bọn họ tổn thất lớn sao?
Bởi vậy, thả khư đi được coi là một nhược điểm của hắn!
Lại nói, vì sao rõ ràng Hứa Thâm đã hiểu hết mọi chuyện, vậy mà hắn vẫn lựa chọn đáp ứng việc này? Thật ra hắn làm như vậy cũng không phải đã đưa ra quyết định, rồi vài năm sau chắc chắn sẽ tới hội Truy Quang làm việc, cho nên mặc kệ có nhược điểm, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.
Nguyên nhân chân chính khiến hắn làm như vậy, chỉ vì hắn muốn tiếp tục sinh tồn.
Tại cái thế giới nơi khư thú hoành hành này, làm nhân viên trảm khư luôn luôn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào bất cứ lúc nào, cho nên có thể nhanh chóng tăng cường một phần lực lượng sẽ khiến hắn có nhiều hơn một phần hi vọng sống sót.
Ai có thể xác định lần sau khi Hứa Thâm chấp hành nhiệm vụ, hắn vẫn có thể bình yên vô sự quay về?
Còn về chuyện tương lai, cứ để cho tương lai cân nhắc đi.
Con người đang bị kẹt lại trên vách núi cao, lấy đâu ra tư cách mà tính toán một tuần sau sẽ ăn bánh bao hay cám?