Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 133 - Chương 133. Đây Là Thế Giới Dành Cho Người Thông Minh, Tim Đen…

Chương 133. Đây Là Thế Giới Dành Cho Người Thông Minh, Tim Đen… Chương 133. Đây Là Thế Giới Dành Cho Người Thông Minh, Tim Đen…

Rất nhanh, Tô Sương cùng Mặc Tiểu Tiểu đều chuẩn bị thỏa đáng đi ra.

Chu Dã lái xe, xuất phát vể phía khu thành thị.

Một giờ sau, cả nhóm đi tới phía trước một khu hào trạch (nhà ở cao cấp) nào đó.

"Chính là chỗ này." Chu Dã ngừng xe lại, đánh giá hào trạch trước mắt rồi cảm thán nói: "Mấy căn nhà trên đoạn đường này đắt lắm, phỏng chừng giá khởi điểm của khu nhà này, ít nhất cũng khoảng ba trăm vạn, là khu nhà dành cho những kẻ có tiền chân chính ở lại.”

"Đắt như vậy?" Hứa Thâm và Tô Sương đều bị dọa cho nhảy dựng, lấy tiền lương tiêu chuẩn của vụ dân bình thường, cần phải mất 1000 năm mới kiếm đủ!

Kể cả với mức tiền lương của bọn họ, nếu không tính thêm khen thưởng, cũng mất tới 15 năm!

Nói như vậy, một nhân viên trảm khư nhảy múa giữa lằn ranh sinh tử tới 15 năm, mới có thể kiếm đủ tiền mua một khu nhà trước mặt này. . . Càng nghĩ, tâm trạng Hứa Thâm càng trở nên phức tạp.

"Cả dãy này đều như vậy sao?" Hứa Thâm lại nhìn chung quanh, không nhịn được lại mở miệng hỏi.

Chu Dã gật đầu: “Gần như là vậy."

"Rút cuộc bọn họ làm nghề gì? Kiếm được nhiều tiền như vậy?" Hứa Thâm hỏi.

"Ai mà biết, loại nào cũng có. Có người buôn bán kiếm tiền, kinh doanh xí nghiệp, cũng có người nhận đơn hàng từ hiệp hội Chưng Khí. Nếu quen biết một vị đại nhân vật nào đó trong hiệp hội Chưng Khí lý, chỉ cần đối phương rót cho một đơn hàng chính là trăm vạn rồi, nếu có nhân mạch, còn tới giá trị thiên kim cơ!"

Chu Dã khẽ thở dài: "Tuy công việc của chúng ta lương cao thật, nhưng chung quy lại vẫn là bán mạng thay người khác, có nhóm người bình thường làm buôn bán kiếm tiền, cũng kiếm được nhiều hơn chúng ta."

Hứa Thâm giật mình, sắc mặt trở nên phức tạp.

Bên cạnh hắn, sắc mặt Tô Sương vô cùng ảm đạm, lắc đầu nói: "Không phải tất cả những gì chúng ta trả giá đều nhận được báo đáp tương ứng, cũng không phải trả giá càng nhiều, báo đáp càng lớn. Cái gọi là làm nhiều có nhiều, chỉ để chúng ta cạnh tranh với đám người đồng hành mà thôi. Làm như vậy đúng là những gì nhận được sẽ nhiều thêm một chút, nhưng suy cho cùng, vẫn là một chút bố thí sau khi bị người ta ép khô."

"Đúng vậy, đây là thế giới dành cho những người thông minh, tim đen (chỉ loại người gian xảo, tàn nhẫn), cần phải cân não mới có thể kiếm tiền, cũng không phải dựa vào bán mạng chịu khổ là được." Chu Dã gật đầu, bỗng nhiên gã cảm thấy đề tài này đi quá xa rồi, lập tức nói: "Được rồi, làm nhiệm vụ đi trước, theo tôi qua chào hỏi người ta trước."

Nói xong, gã sửa sang lại phần trang phục tác chiến bên dưới bị nhăn nhúm trong quá trình lái xe, rồi đi tới phía trước khu hào trạch nọ, ấn chuông cửa.

Rất nhanh, một người có dáng vẻ quản gia đã tới mở cửa, sau khi hỏi kỹ càng thân phận của mấy người bọn họ, mới đưa cả đội đi vào.

Ở trong đại sảnh, bọn họ nhìn thấy chủ nhân của hào trạch này. Bọn họ là một đôi vợ chồng trung niên, mặc bộ đồ thoải mái trong nhà. Nữ chủ nhân có làn da trắng nõn, tô son môi đỏ mọng, phần móng tay cũng được tỉ mỉ chải chuốt, tô điểm lên màu sắc trong suốt sáng lấp lánh của viên kim cương đỏ trên tay.

Tô Sương trông thấy một màn này, tuy sắc mặt không chút thay đổi, nhưng ngón tay lại âm thầm nắm chặt.

"Xin chào, chúng tôi là đội 17 cục Khư Bí. . ."

"Được được được, cậu là đội trưởng phải không? Thế thì nhanh đi giúp chúng tôi tìm mèo đi. Vợ của tôi đã thương tâm cả đêm, chúng tôi nuôi nó tới ba năm, bỗng nhiên không tìm thấy nữa. Các cậu nhất định phải giúp chúng tôi tìm được nó!" Nam chủ nhân vội vàng nói.

Nữ chủ nhân bên cạnh ông ta có vẻ tiều tụy, dáng vẻ tựa như cả đêm ngủ không ngon, trên mặt còn có nước mắt.

Sắc mặt Chu Dã thoáng biến hóa một chút, nhưng nụ cười vẫn không thay đổi, lập tức gật đầu nói: "Xin miêu tả kỹ càng tỉ mỉ một chút về con mèo cũng như tình hình bên dưới, như vậy chúng tôi mới đưa ra phán đoán chính xác được."

"Không phải người ta đã nói với các cậu rồi sao? Tình huống chính là như vậy. Mấy người mau đi đi. Không phải mấy người có thiết bị chuyên nghiệp gì gì đó sao?" Nam chủ nhân có chút không kiên nhẫn nói.

Nụ cười trên mặt Chu Dã thoáng nhạt đi một chút, gã gật gật đầu, nói: "Vậy để chúng tôi thử xem."

"Nhất định phải tìm được!" Nam chủ nhân cường điệu lên.

Chu Dã hơi hơi ngoắc tay, để cho đám người Hứa Thâm bố trí trang bị phá khư.

"Mấy người đừng có làm loạn trong nhà chúng tôi, gian phòng nào cũng được quét dọn chà lau rồi đó. Mấy người không có thay quần áo, đừng đi lung tung." Nữ chủ nhân cũng mở miệng, vội vàng nói.

Hứa Thâm hơi ngạc nhiên, vẻ mặt Tô Sương vẫn bình tĩnh, tựa như không cảm thấy ngạc nhiên.

Mặc Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng, không nói điều gì.

"Chúng ta ra bên ngoài đi." Chu Dã vẫy tay với đám người Hứa Thâm.

Nam chủ nhân nhìn thấy tất cả bọn họ chuẩn bị lui ra bên ngoài, vội vàng nói: "Các cậu muốn đi đâu? Tìm một con mèo đâu cần dùng nhiều người như vậy? Lỡ như thứ bẩn thỉu kia xuất hiện trong phòng chúng tôi thì biết làm sao bây giờ? Mau để một người ở lại."

Trong ánh mắt Chu Dã xuất hiện một tia không kiên nhẫn, nhưng vẫn có thể kiềm chế được, gã đành phải nói với Hứa Thâm: "Vậy Tiểu Hứa, cạu ở lại chỗ này chú ý tới bọn họ đi. Cậu sắp được điều đến thê đội thứ nhất, vốn dĩ nhiệm vụ lần này không quá liên quan tới cậu."

Hứa Thâm sửng sốt, nói: "Nhưng lỡ như ba người gặp được khư, có thể rất nguy hiểm hay không?"

"Không có việc gì, nếu tình huống không đúng chúng tôi sẽ rời đi."

"Rời đi?" Nam chủ nhân nghe thế vội vàng nói: "Các cậu nhất định phải giúp chúng tôi tìm được mèo, dù là thi thể chúng tôi cũng phải tận mắt trông thấy nó."

Chu Dã không kiên nhẫn nữa, lười đi phản ứng với ông ta.

"Từ từ đã, các cậu để thằng nhóc này ở lại? Nó trẻ con như vậy. . ."

Chu Dã lạnh lùng thốt lên: "Chúng tôi tới giải quyết sự kiện, không phải tới nghe ông chỉ huy vớ vẩn, để Tiểu Hứa ở lại chú ý nơi này là nể mặt lắm rồi!"

"Thái độ của cậu là cái loại gì thế hả? !" Nam chủ nhân sửng sốt một chút, rõ ràng là ông ta không ngờ lời mình nói lại bị đáp trả như vậy, lập tức phẫn nộ đến mức chỉ thẳng tay vào Chu Dã nói: “Mày thích ngang bướng với tao đúng không? Tao biết Trần xử trưởng trong cục chúng mày đấy. Mày có tin ngay bây giờ tao điện thoại cho anh ấy hay không?"

Bình Luận (0)
Comment