Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 134 - Chương 134. Chạy Mau…

Chương 134. Chạy Mau… Chương 134. Chạy Mau…

Trần Diệp? Chu Dã nhíu mày, đối phương đúng là một vị cao tầng trong cục, là một nhân viên trảm khư già đã về hưu, cũng chính đối phương phân công nhiệm vụ lần này cho bọn họ.

"Ông muốn điện thoại thì cứ việc điện thoại đi. Chúng ta đi." Chu Dã lười dông dài thêm nữa, đã mang theo Tô Sương và Mặc Tiểu Tiểu rời đi rồi.

"Không thể mặc kệ như vậy được!" Chờ Chu Dã rời đi, nam chủ nhân tức giận vô cùng, lập tức ấn lên dụng cụ truyền tin, rất nhanh đã cất giọng vô cùng thân thiết: "Lão Trần, vất vả cho anh quá, loại việc nhỏ này còn phải làm phiền tới anh."

"Ừm, có rảnh đi uống rượu nhé."

"Nói nữa, vì sao bên các anh phái ra đội ngũ lại có thái độ ác liệt như vậy. . ." Nam chủ nhân bắt đầu lên án.

Hứa Thâm đứng một bên, có chút không biết nên nói gì, tình cảnh trước mắt có được gọi là ác nhân cáo trạng trước hay không?

"Lúc bọn họ trở về anh nhất định phải tử tế giáo dục lại bọn họ, chúng tôi chính là bên thanh toán tiền, vậy mà bọn họ dám hô to gọi nhỏ với chúng tôi." Nam chủ nhân tức giận nói.

"Không có việc gì, việc này đâu có liên quan gì tới lão Trần anh? Dù sao trong cục cũng có nhiều người như vậy, kiểu gì chẳng có vài cục phân chuột."

"Lão Trần khách khí quá, lần sau nhớ đến uống rượu nhé!"

"Ừm, cảm ơn lão Trần."

Thông tin chấm dứt, nam chủ nhân liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, sau đó chẳng buồn nhìn thêm, đã xoay người ôm nữ chủ nhân, bắt đầu nhỏ giọng an ủi.

Hứa Thâm yên lặng không nói gì, chỉ ngồi dưới sàn nhà, bên cạnh sofa.

"Tôi vừa lau bên này, cậu đừng ngồi ở đây." Một bà dì bên cạnh, có dáng vẻ tựa như bảo mẫu đi tới nói.

Hứa Thâm hơi ngạc nhiên.

"Quên đi, mặc cậu ta." Nam chủ nhân không kiên nhẫn phất tay.

Bà dì bảo mẫu than thở một câu, rồi lui qua bên cạnh.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Bên kia.

Chu Dã và đám người Tô Sương đã hoàn thành khời động trang bị phá khư, sau đó tìm được tung tích khư trên nóc một tòa lầu liền kề trong tiểu khu.

Nơi này là một khu rừng khư, tươi tốt vô cùng, ba người thuận theo dấu vết khư lực lưu lại để tiến về phía trước, bỗng nhiên đám lá cây trước mặt khẽ lay động nhè nhẹ, một bóng dáng đầy mặt toàn là máu vọt ra.

Người nọ nhìn thấy ba người Chu Dã cũng sợ tới mức nhảy dựng lên, chờ đến khi thấy rõ trang phục tác chiến của ba người, tiếng thét chói tai mới vội vàng dừng lại.

"Chạy mau!" Người nọ khẩn cấp nói: "Nơi này, nơi này có khư cấp C!"

Ba người Chu Dã sửng sốt, con ngươi co rút lại, nhưng bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, bên tai đã nghe được âm thanh lá cây xào xạc vang lên.

. . .

Trong phòng khách.

Nam chủ nhân đang nhẹ giọng an ủi nữ chủ nhân, thường xuyên nói hai câu hài hước chọc cho bà ta mỉm cười, nhưng nụ cười nọ chỉ xuất hiện chốc lát ngắn ngủi, lại chuyển thành đau thương. Bà ta lo lắng cho sự an nguy của con mèo.

"Không có việc gì, lần này chúng ta mời về đám người chính quy, chuyên nghiệp hơn một chút, khẳng định có thể tìm được." Nam chủ nhân an ủi nói.

"Ừm, chỉ mong nó không có việc gì, nó không ở đây, em cũng không thể ngủ được. . ." Nữ chủ nhân cất giọng nghẹn ngào.

Hứa Thâm đang ngồi trên sàn nhà không có việc gì, nghe được lời nói của nam chủ nhân, không khỏi sửng sốt, ánh mắt lập tức thay đổi, nói: "Ông mới nói lời kia là có ý gì? Lúc trước ông bà đã từng mời những người khác rồi?"

Hai người bị lời nói của Hứa Thâm cứng rắn chọc ngang, đều cảm thấy có chút khó chịu, nam chủ nhân liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, nói: "Cậu đừng hô to gọi nhỏ!"

Hứa Thâm đứng lên, nhìn chăm chú vào ông ta: "Lúc trước ông ta từng mời người khác? Là người của tổ chức nào? !"

Nam chủ nhân đang muốn quát mắng, nhưng nhìn thấy ánh mắt dọa người của Hứa Thâm, trong lòng mơ hồ dâng lên một tia nhút nhát, ông ta có chút tức giận, nói: "Mày muốn làm cái gì?"

Hứa Thâm vẫn nhìn chằm chằm vào ông ta: "Tôi hỏi ông, lúc trước ông bà đã mời người của tổ chức nào? Mời đến khi nào? Vì sao tình báo quan trọng như vậy lại không thấy hai người nhắc tới?"

"Nói hay không là tự do của chúng tao." Nam chủ nhân cả giận nói.

"Ông có biết, ông làm như vậy sẽ hại chết người ta hay không?" Hứa Thâm phẫn nộ nhìn thẳng vào ông ta.

"Có nghiêm trọng như vậy sao?" Nam chủ nhân bị cái nhìn đầy giận dữ của Hứa Thâm chiếu thẳng vào mặt, cũng cảm thấy giận dữ vô cùng: "Nghề của chúng mày chính là như thế còn gì? Nếu thực sự nguy hiểm chẳng lẽ tự chúng mày không biết loại bỏ nó sao? Không làm được thì có chết cũng chẳng trách được người khác đâu."

Hứa Thâm nắm chặt tay đến răng rắc rung động. Hắn chưa bao giờ gặp phải loại người ngang ngược không nói lý như gã trung niên trước mặt này. Kể cả lúc trước, khi gã còn là vụ dân, sống dưới tầng đáy xã hội, cũng chỉ là mỗi ngày làm từng bước một, tuy có khổ, vẫn có thể thích ứng được.

Dù sao vụ dân cũng nhiều lắm, không ai sẽ chuyên môn đi nhằm vào bọn họ mà ức hiếp, sỉ nhục.

Tuy cũng có một chút đại nhân vật thích trêu tức lường gạt vụ dân, nhưng bọn họ cũng chỉ là số ít. . . Ít nhất là theo những gì hắn nghe được.

Không nghĩ tới hiện giờ thân phận chuyển biến, cuộc sống trở nên tốt hơn xưa, thì ngược lại hắn càng cảm nhận được nhiều phẫn nộ.

"Giấu giếm tình báo quan trọng, hành vi của các người chính là ác ý mưu sát!" Hứa Thâm cắn răng, nói: "Nói mau, nhóm người ông bà mời tới trước kia đâu? Kết quả là gì? Xử lý như thế nào?"

Nam chủ nhân cực kỳ bất mãn với thái độ của Hứa Thâm.

Đúng là lúc trước bọn họ từng mời người khác, nhưng. . . Loại chuyện này làm sao có thể nói ra? Nếu nói ra, khi tìm lão Trần hỗ trợ, sẽ có giá cả khác hẳn đó.

Dù sao đội ngũ trước kia đã thất bại rồi, còn mất tích nữa, đúng là vô cùng không chuyên nghiệp

"Để cho thằng nhóc này ra ngoài đi, ồn ào quá khiến em có chút đau đầu." Nữ chủ nhân bên cạnh đỡ trán nói, vẻ mặt suy yếu mệt mỏi.

Nam chủ nhân không khỏi trừng mắt nhìn Hứa Thâm một cái, nói: "Nơi này là nhà của tao, đừng có đứng ở chỗ này hô to gọi nhỏ với tao, có gì mày cứ về báo lại cho lão Trần để ông ấy nói lại với tao. Còn bây giờ lập tức cút ra ngoài cho tao!"

Bình Luận (0)
Comment